Úynh Lộn Với Mỹ - Phạm Hoàng Chương
Cung Quan lộc tôi trong tử
vi có Sát,Phá,Tham, Binh hình tướng ấn, Khoa Quyền Lộc mã, sách tử vi nào cũng
nói là cách làm quan võ, nhưng cung Nô (giáp và nhị hợp với cung Quan) lại có
Xương khúc, tả hữu, khôi việt, nên lại
làm nhà giáo nho nhã, đông học trò giỏi, có khiếu văn chương nghệ thuật, vẽ vời,
ca hát. Làm nhà giáo, nhưng trong người vẫn tiềm ẩn bản chất nóng nảy cương trực
của dân nhà binh, phù suy không phù thịnh, thấy việc bất bình hay ra mặt chống
đối chỉ trích, nên trong đời có nhiều lần xích mích với thiên hạ, hay bị tiểu
nhân hãm hại. Vì có những sao võ cách, tôi cũng một thời học võ Karate ở Huế, mang
đai đen, là đấu thủ xuất sắc nhất nhì của lớp, đấm đá giao hữu với các môn phái
khác võ ta, võ Tàu thời còn sinh viên, cũng có một thời vào quân đội làm sĩ
quan cấp úy, thượng tay hạ cẳng với mấy chú lính “búa” ba gai dưới quyền trong
đơn vị trước 1970.
Qua tới Mỹ, tưởng an phận quên hết dĩ vãng đất nước thương đau, lo học hành, làm lụng kiếm tiền sinh sống cho yên thân, cũng vẫn thỉnh thoảng đụng độ với dân bản xứ mất dạy, hống hách, ỷ to xác, cấp bực lớn, muốn ăn hiếp mình. Năm 85, chân ướt chân ráo mới qua, mua được cái xe cũ đi làm machine shop, đậu trong một shopping center, tình cờ gặp một thằng da ngăm ngăm như Mễ xuất hiện, chẳng quen biết gì mình, tự nhiên ra vẻ trịch thượng hất hàm mắng mình:
-Eh, you! Why did you come here? Go back to your
country!
Tôi sửng sốt, nghĩ bụng chắc
thằng này khùng, hay tại mặt mình hiền lắm hay sao mà nó vô cớ dám khiêu khích
như vậy, bén nghiêm mặt mắng lại:
-What the hell do you think
you are? Is this your own country?
Thằng “chó chết” ngồi vô xe,
lái đi, còn mắng với lại một câu:
-Go home!
Luật pháp Mỹ cấm kỳ thị chủng
tộc, chắc là thằng này không biết luật, hay trước đây bị dân da vàng cạnh tranh
nghề nghiệp, dành mất job ngon, nên ghét lây tất cả các dân Á đông. Tôi cũng
không giận, chỉ tự dặn lòng phải cẩn thận, bên này không phải ai cũng “welcome”
những kẻ tỵ nạn da vàng mũi tẹt như mình, có điều họ lịch sự không nói ra đó
thôi.
Những năm học ra teacher thực
thụ, đi dạy trường tiểu học công lập Mỹ ở California sau 1990, cũng bị bọn phụ
huynh Mỹ Mễ kỳ thị, xin hiệu trưởng đổi con qua lớp khác có thày cô bản xứ dạy,
lấy lí do này lí do kia, nhưng chính yếu là kỳ thị cái mặt da vàng của mình. Hiệu
trưởng có khi chiều ý, mà cũng có khi không, vì biết kỳ thị là trái luật, nhưng
tôi cũng chẳng cần. Cha mẹ đứa học trò đã có thành kiến, không ưa mình thì về
nhà thế nào cũng nói xấu mình cho con nó nghe, làm đứa nhỏ cũng chẳng kính trọng
gì mình, thêm khó chỉ huy lớp học. Chỉ cần ráng sức dạy cho học trò giỏi, điểm
thi lên lớp cuối năm cao, vài ba năm là họ dần dần sẽ thay đổi cái nhìn về
mình.
Năm 1994, tiểu hạn tôi có
sao “phục binh” bị “tướng quân” ở Quan lộc
xung chiếu, đại hạn cũng đóng cung Quan lộc bị Tuần án ngữ. Tướng quân
mà bị Tuần và Phục binh nên lao đao, liểng xiểng, bị tấn công te tua. Vì tánh
hay chỉ trích những việc trái tai gai mắt mà tôi gặp rắc rối với một học trò Mỹ
trắng vu cáo tôi tát tai nó và một cô giáo Mỹ đen cùng đám tutors phụ giáo tiểu
nhân cấu kết hại ngầm ở trường, bèn từ chức, lên Fresno và San Jose xin việc.
Trong khi chờ đợi, tôi làm security guard và học thêm
khóa nurse assistant để làm cho một nursing home ở Redlands, có y tá đủ các giống
dân: Mễ, Phi, Mỹ đen, Vietnam, Korean...
lương có 5$50 một giờ. Cô y tá giám đốc Donna và cô personnel director Mỹ trắng
tên Debbie thì đàng hoàng, tử tế, nhưng một hôm thứ bảy Debbie gọi năn nỉ tôi
lên làm giúp cho tầng 2, vì nhiều trợ tá “call off”( gọi xin nghỉ ở nhà, có việc) . Tôi cả nể lái xe lên làm, được sắp xếp làm dưới quyền một con y
tá LVN Mễ tên Kimberly còn trẻ, đáng tuổi con tôi, cái mặt cũng đẹp, mà hống
hách “kênh kênh” thật khó ưa. Tôi nói thẳng
hôm nay không phải ngày làm việc của tôi, chỉ vì nể Debbie mà lên làm, nhưng chỉ
làm tới 2 giở chiều thôi. Nó khó chịu lắm,
gọi Debbie, nói nó cần tôi đến 6 giờ tối. Debbie cũng nói y như tôi, nên nó bực
mình lắm. Tôi để ý thấy một con nurse assistant Mỹ đen thậm thụt to nhỏ với nó
lúc chia số bệnh nhân cho tôi và nó tắm rửa. Khi LVN Kim giao tôi cái list bệnh
nhân tôi phải take care, thấy tới những 13 người, tôi khiếu nại ngay:
-Cô đưa tôi dư một người, một
shift ở đây trợ tá chỉ phải take care tối đa có 12 thôi. Tại sao cô bé kia chỉ
lo có 11 người mà tôi tới 13 ?
Con bé Mỹ đen liếc nhìn tôi,
rồi nhìn Kim. Kimberly có vẻ tức lắm, vì tôi
làm mất mặt nó trước mặt con Mỹ đen. Tôi cũng phớt tỉnh, chờ đợi. Nó phải
lấy lại bớt một bệnh nhân đưa cho con này.Tới lúc tắm cho ông già Mỹ to con
phòng 23 xong, đỡ đứng dậy thì tôi phát giác ra ông này hai chân bại xuội không
đứng được, mà sàn nhà tắm thì lênh láng ướt, tôi đành ráng sức đỡ lưng ông ngồi
dậy nhưng yếu sức trợt chân, té ngã ra đất thật đau, lôi theo ông bệnh nhân to
mập té theo. Nhìn ra cửa, thấy con bé Mỹ đen liếc vô nhe răng cười khoái chí.
Thì ra nó to nhỏ với con Kim lúc nảy là về việc giao ông già mập tê
liệt 2 chân này cho tôi săn sóc, và con Kim đồng ý mà không dặn dò báo trước
cho tôi cẩn thận gì cả. Như vậy là nó phe đảng với con bé Mỹ đen hay nịnh nọt
nó, và “chơi” tôi để trả thù vụ hay cãi. Con Mỹ đen còn kê mũi hít hít, ngửi
trên tóc ông già coi có còn hôi không trước mặt Kimberly, làm như nữ phụ tá thanh
tra, coi tôi có làm ăn dối trá không, mà Kimberly cũng để yên không nói gì, làm
tôi gai tinh, tức lắm, nhưng cố dằn xuống, để ý coi thử động thái hai “thày
trò” này ra sao, vô tình hay cố ý “chơi” tôi đây.
Thấy nó giao một bà già Mỹ trắng cho tôi tắm,
bà này mắc cỡ, kêu rêu không chịu cho nam y tá thay áo quần, nó hét vang lên ép
bà phải vâng lời. À, té ra con này không lễ phép kính nể người già, không dịu
dàng khả ái như mấy con y tá Phi. Một điểm xấu.
Trong phòng ăn đông nghẹt
các ông bà cụ ngồi xe lăn, nó để yên cho bọn trợ tá vừa đút ăn vừa cãi nhau inh
ỏi, khiến hai cụ già bịt hai tai lại, rên rỉ than phiền ồn quá điếc tai. Làm “xếp”
mà không biết điều khiển nhân viên, càng bết, không đáng phục chút nào. Hai điểm
xấu.
Tôi ‘clean up” xong xuôi cho
mấy cụ đàn ông xong,coi đồng hồ thì chỉ còn 5 phút tới 2 giờ, là giờ tôi phải
đi để còn làm job khác. Kimberly thấy tôi không chịu ở lại làm thêm, kêu tôi
sao không cạo râu cho mấy ông già, tôi lạnh lùng nói:
” Xin lỗi cô, mấy ông này cầm
nhẵn thín mà cạo cái gì? Tôi đã báo trước 2 giờ là 2 giờ tôi phải “sign out”,
phải đi. Cô đừng có kiếm chuyện. muốn cạo thì hãy kêu mấy người shift sau cạo. I am done.
Kimberly tức lắm, mím môi lại:
-Anh lên office với tôi. Tôi
phải “write you up”, viết báo cáo lên trên mới được.
Tôi theo nó vô phòng, thấy
nó hí hoáy viết cái gì đó rồi đưa tôi đọc để ký tên. Tôi vừa liếc qua mấy hàng
chữ, máu nóng đã dồn lên mặt, thấy nó dựng đứng câu chuyện, nói tôi bỏ về ngang
xương, để mấy ông già còn dơ dáy…Chỉ vì tự ái cá nhân mà dám vu cáo mình như vậy,
tôi nổi cơn sùng không kiềm chế được. Máu nóng trào lên mặt, cơn giận tôi bừng
bừng nỗi dậy, tôi nắm tờ giấy xé toạc làm hai, rối làm tư. Con bé sợ hãi. Có lẽ
chưa bao giờ thấy cấp dưới dám làm như vậy với mình, mà mặt tôi thì hầm hầm, nó
vùng chạy ra khỏi cửa, kêu cứu ầm ỹ. Tôi rượt theo, hét vang lên:
- Liar, liar...... Who the hell do you think you are?
Tôi xông tới, muốn tát cho
nó mấy cái rồi ra sao thì ra, nhưng một mụ y tá Mễ sồn sồn ở đâu chạy tới dang 2 tay ra, xun
xoe đứng che con bé, chạy qua chạy lại như chơi rồng rắn, cản không cho tôi xấn
tới. Tôi thấy dáng điệu bà này tức cười, lắc đầu nhếch miệng phì cười, bấm thẻ,
rồi bỏ về. Con gái tôi có bằng B.A, làm nurse cấp cao R.N còn chưa thấy chi, huống
gì con bé này học hành bao nhiêu với cái bằng y tá LVN 2 năm mà hống hách oai
quyền với tôi. Tôi ngồi vào bàn computer, đánh một cái statement thật tỉ mỉ dài
2 trang, hôm sau vào gặp bà xếp Donna, trình bày sự việc trước mặt con bé mất dạy
và xin nghỉ việc.
-Tôi nói thật cho bà biết,
có 2 chỗ khác trả tôi $6.50, nhưng tôi thích không khí làm việc ở đây nên không
“quit”. Nhưng nếu ở đây mà phe đảng kiểu này là tôi đi ngay.
Bà này biết tôi gốc thày
giáo, có bằng Master về giáo dục, chăm chú lắng nghe hai bên, trách nhẹ con bé mấy câu, công nhận nó có lỗi thiên vị,
có khuyết điểm tư thù cá nhân, nhưng quay sang nghiêm nghị nói tôi là cấp dưới,
không được phép tấn công cấp trên như vậy. Tôi lãnh check đứng dậy, không quên
ngoái nhìn Kimberly hăm dọa một câu cho hả tức:
-OK, you are O.K here. Ở đây
mày có bà “xếp” bênh vực. Nhưng ngoài đường,
chưa chắc mày được an toàn đâu nghe con.
Bà Donna nghe vậy, nói có ý hăm dọa:
-Có lẽ tôi phải gọi báo cho
L.A.P.D (Cục cảnh sát ở L.A) biết vụ này.
Tôi bỏ ra cửa, cười gằn:
-Go ahead!
Một tháng sau, tôi nhận được
một job offer dạy trên San Jose, trả 40 ngán một năm. Tôi cũng nhận được từ Department
of Nursing ở Sacramento một lá thư nói LVN Kimberly tố khổ tôi nhiều chuyện và
đòi hỏi tôi giải thích, vì họ muốn nghe cả hai phía cho công bình. Tôi đánh một
lá thư dài, kể lể ngọn ngành gửi lên, và 1 tuần sau, họ trả lời là không treo bằng
nurse assistant của tôi,nhưng nếu trong tương lai, tôi còn tái phạm thì sẽ cứu
xét lại vụ này. Tôi cười khì, quăng cái license trợ tá vô thùng rác, lên San Jose
dạy thêm 10 năm nữa, rồi xin về hưu. Lúc đó là năm 2005, lương tôi vừa đúng 70
ngàn.
Tưởng về hưu là yên thân tu
hành , dẹp sạch tham,sân, si, không lý đến chuyện đời, ai ngờ lại một chuyện xảy
ra làm kích động cái máu “võ biền” trong người tôi. Số là năm 2006, môt tối,
tôi tới Blockbuster mướn DVD phim về coi. Chọn được phim, tới quày sắp hàng chờ
check out, thấy có 3 người trước tôi và một bà Mỹ trắng sau lưng đứng chờ. Trong
lúc chờ đợi, đọc thấy cốt chuyện phim này không hay lắm, ngẫm nghĩ muốn đổi
phim khác, bèn nhờ bà Mỹ trắng sau lưng“save’ dùm chỗ đứng trên waiting line.
Bà ta vui vẻ:
-OK.
Tôi loay hoay mất 5 phút, chọn
được phim khác ưng ý, khi trở lại chỗ đứng
thì đã thấy bà Mỹ trắng tiến lên chiếm mất, không chịu lùi xuống nhường
tôi. Tôi lấy làm lạ, Mỹ mà sao lại có người bất lịch sự như vậy kìa, tỉnh bơ nuốt
lời hứa, nhứt là đàn bà nữa, bèn ôn tồn nói:
-Tôi nhờ bà để dành chỗ cho
tôi mà?
-“Tại anh đi “shopping
around” lâu quá, mất chỗ ráng chịu”, bà ta cong cớn
.
Tôi thấy mụ này ngang ngược
quá, không đàng hoàng chút nào, nổi sùng lên, bước tới đứng chắn trước mặt mụ.
Mụ cũng không vừa, chen lên đứng trước tôi. Tôi đá vô khuỷu chân mụ một cái cho
bõ ghét. Thế là mụ quay lại, la oai oái:
-You will be sorry. I‘ll
call my husband .
Tôi để mặc cho mụ bước ra
ngoài mách chồng, đứng yên chờ checkout, chốc chốc liếc ra cửa coi thằng chồng
mặt mũi ra sao. Một lúc thằng chồng khổng lồ bước vào,khoảng 45, 50 tuổi,dáo
dác nhìn coi ai là thủ phạm ‘xúc phạm’ bà vợ yêu quí của mình. Hắn to béo núc
ních, đeo kính cận, và cao hơn tôi một cái đầu. Tôi giả đò thản nhiên không
thèm để ý tới. Béo phục phịch dễ có tới 300 pounds như thế này thì không đáng sợ, chỉ
là phường “hữu dõng vô mưu”, “vai u thịt bắp”, chỉ cấn dùng mưu không dùng sức,
tôi nghĩ thầm. Lúc đó có đông người nên hắn không dám làm gì, chỉ hầm hầm
nghiêng đầu ghé tai tôi nói:
-You‘re a punk, ha ?(Mày là
đồ du côn hả?)
-“Same is your wife .”(Vợ
mày cũng vậy thôi), tôi nhếch mép trả lời.
-See you outside .(Giỏi ra
ngoài chơi)
Tôi bĩu môi không thèm nói lại.
Lúc tôi bước ra ngoài đêm
đen, liếc thấy không có ai, tôi đi thẳng tới xe, vừa chui vào ghế toan đút chìa
khóa vô rồ máy thì thoáng thấy bóng người tiến lại gần. Tôi giựt mình nhìn ra
thì thấy thằng chồng to béo lúc nảy. Nó
tạt một ly nước lạnh vào xe, chỗ tôi ngồi. Thấy chơi trò bênh vợ, trả thù như
trẻ con, tôi tức mình bước ra, chạy tới xe truck to của hắn,tính nhảy lên hood xe
mà cao quá, bèn xiết hai nắm tay cứng lại,
đập ầm ầm liên hồi lên nắp hood, hét lên inh ỏi dằn mặt hai vợ chồng hắn đứng gần
đó. Thằng to béo xông tới, tôi vội vàng xuống tấn, thủ thế trụ một chân, một
tay ngoắc nó tới gần :
”Come on!”
Đã nhiều năm không dợt võ và tập luyện tay chân gân cốt,
tôi cũng hơi lo, nhưng thấy tôi thân pháp nhanh nhẹn, tay co tay duỗi, chân trụ
chân nhớm, thằng to béo có vẻ hơi chột dạ, đứng ngẫm nghĩ một lúc. Tôi chỉ cần
nó xông tới là lăn mình xuống đât ngay trước chân nó, thế nào thằng to xác này
cũng vấp ngã lăn kềnh ra. Ai dè nó chạy về, leo lên xe truck lái tới đậu cái xịch,
chắn ngay sau lưng xe tôi, cản không cho tôi đi thoát. Chết chưa, như vầy nếu
tôi có đánh thắng nó ngã đài, leo lên xe, cũng không làm sao thụt lui lại để chạy
ra đường cái. Đánh nó đau gây thương tích thì nó liếu đánh lại, rồi 2 bên cứ dằng
co như vậy ở đây mãi, cảnh sát tới cũng phiền. Chắc phải đánh vài ba đòn ra uy
rồi nhờ thiên hạ gọi cảnh sát tới can thiệp thôi. Lúc đó có hai ba khách hàng
trong tiệm hiếu kỳ chạy ra xem.
Để trỗ tài “ nhỏ con không sợ khổng lồ ăn hiếp”, cho
thiên hạ biết dân Viêt nam bé nhỏ mà can đảm anh hùng, tôi nghiêng mình phóng
chân đá vào bụng nó thật nhanh, nhưng đưa cao quá đà nên chân còn lại mất thăng
bằng, làm tôi ngã xoài ra đất. Vội vàng ngoái cổ nhìn, nhổm người đứng bật ngay
dậy. Thằng to béo vụng về đưa tay ra chộp tôi . Tôi gạt cánh tay hắn ra, tính nắm
vặn một vòng nhưng bàn tay phốp pháp quá nên tôi nắm không hết, chỉ kéo về phía
tôi, rồi thả ra, ngồi xụp ngay trước chân hắn. Thế là thằng hộ pháp luống cuống
, vấp chân, ngã chồm ra trước nằm xóng xoài. Thiên hạ bu lại, năm sáu người reo
hò ầm ỹ. Có kẻ la,”Gọi police, gọi police”. Tôi muốn tỏ ra cho đám đông biết
mình là kẻ bị tấn công trước, và chỉ đóng vai tự vệ, nên đứng yên chờ hắn đứng
dậy. Hắn xông tới hai tay ôm chầm lấy mình tôi, xiết chặt lại, Anh chàng clerk
cao lớn làm trong tiệm chạy ra can,”Stop. Stop fighting. Come on…” . Hắn vẫn không buông tay. Mặt hắn kề sát mặt
tôi, hơi thở phì phò.Tôi lòn tay mặt lách lên thò ra mặt hắn, lây ngón tay trỏ
móc cái kiếng đeo mắt hắn quăng ra xa rơi xuống đất, rồi hai ngón giữa và trỏ
chìa ra như sắp đâm chọc vào gần 2 mắt hắn.
Hắn gan lì không chịu buông ra.
-You want to get blind or not? Let go of me !
Thằng to béo không chịu buông, chỉ ngoảnh mặt đi hướng
khác, có lẽ biết tôi chỉ dọa chứ không làm. Đúng vậy, tôi chỉ dọa cho nó buông
ra,chứ làm sao có can đảm chọc 2 ngón tay vào 2 mắt hắn, nếu nó mù thì tôi ân hận
suốt đời, mà cũng không yên thân với pháp luật, đây là xứ Mỹ chứ đâu phải ở Việt
nam mà chơi đòn giang hồ,
đành chịu trận đứng trong vòng tay núc ních của hắn, khẽ xoay mình thúc cùi chỏ vô bụng nó,
kêu mấy người xung quanh gọi giùm cảnh sát. Miệng nói vậy mà biết cũng chẳng có
lợi gì, Mỹ với Mỹ thì nó bênh nhau thôi, mình chỉ là người thiểu số. Câu chuyện
thực ra cũng không có đáng gì mà phải ăn thua đủ tới mức theo cảnh sát vô bót
làm chi. Vã lại, thằng béo này cũng
không đến nỗi hung ác gì, chỉ là "gà
trống bênh gà mái",
cho bà xã hài lòng, đâu có muốn rắc rối với cảnh sát, có cả đống nhân chứng
xung quanh, gây thương tích cho người nhỏ bé như tôi thì rõ ràng chỉ có bất lợi
cho nó thôi. Vài phút trôi qua thì thằng “bị thịt” sợ cảnh sát tới, thả tôi ra, bỏ về xe truck cho bà vợ leo
lên, lái thụt lùi ra xa. Một anh Mỹ đen đứng coi, thấy cái kiếng rơi trên mặt đất, chạy tới cúi xuống dòm rồi lượm lên đem lại
cho hắn. Tôi cũng về xe mình, rố máy lúi lại chạy ra đường về nhá. Tôi đã xử sựnhân
đạo, không cố tình ném mạnh cái kiếng, hay
dẫm chân lên, cho vỡ ra để trả thù cái ly nước tạt vào mình. Chắc nó cũng thừa
hiểu điều đó. Mong rằng lần sau nó cũng nên suy nghĩ trước khi muốn gây hấn với
người Việt nam.
Suốt một tuần sau đó, mình mẩy tôi ê ẩm vì cái xiết chặt
như trăn quấn của tên Mỹ hộ pháp. Bàn tọa và một bên đùi tôi cũng đau rêm vì té
ngã sau cái đá quá cao mất thăng bằng. Tôi đã không tự liệu sức mình 35 năm nay
không luyện võ, không biết mình đã ngoài 60, không còn sức lực đấu “bách chiến
bách thắng” như thời còn sinh viên ở Huế nữa. Mà bên xứ này, có giỏi võ cũng
không qua khẩu súng. Kẻ bị thua núp trong bụi ban đêm bắn lén mình chết bỏ mạng
như không, võ giỏi mà làm gì. Phải chi tôi mang con dao Trung cộng mua ở Lào
Cai năm ngoái theo trong xe, bấm cái tách, lưỡi thép sáng loáng bật vụt ra,
vung vẩy qua lại trước mặt thì thằng Mỹ “vai u thịt bắp” khổng lồ này đã không
dám bênh con vợ tai ngược, hất ly nước tạt vào
xe tôi. Âu cũng là rút ra một bài học cho lần sau, chỉ cần rút dao dọa
là nó bỏ đi, khỏi phải dùng đến sức lực, đấm đá, đến nỗi phải ê đít sưng đùi,
rêm mình rêm mẩy hơn một tuần lễ như vầy….
Phạm Hoàng Chương