Tư Hương, Hề! Tư Hương - thơ Võ Công Liêm
ôi! thu là nắng xế trên tay ngàn yêu dấu
áo nghĩa thư một sớm dậy mai nào
đất động lòng ru chiều đắm đuối
gọi mãi tên người lạc chốn xưa
nắng có trải tình bay về đỉnh
gió xuôi tay dài mắt lệ trùng khơi
ngồi ôm phòng lạnh mà tương thức
rặng liễu bên đường rũ cánh mê
mà ngày sớm tàn lên đôi mắt
đường trường vạn nẻo bệnh đa miên
mượn chén trần gian say mộng giả
để nhớ đêm trăng bên dòng biếc ngát mùi hương
nhân sinh như mộng / nhất tôn hoàn lỗi
giang nguyệt*
ngoài kia tuyết rụng lên cành nhánh
ta . rụng đời thôi giữa bãi không
đông về nhắc
nhở những cười mình
bạc trắng
trời mây luống đoạn trường
tư hương
hề ! tư hương
ta . say
ngũ giác người năm cũ
ba mươi lăm
hơn thế kỷ này
có lạ gì đâu
giữa cuộc chơi:
cho mắt
nghe nhạc đời hư thực
vểnh tai
xem tranh tiếng động rền
vén lạch bồng
đào tức cảnh thơ
đất đục lên
mầm rợn cố nhân
một kiếp
phù du trôi mênh mông
ta . nghe
trong nắng trắng ưu phiền
câu thơ lạc
điệu tuồng như đã
ta . khác đời
. ta . một võ công liêm
mai mốt có
về trăng nước dậy
xin tạ ơn
người đã hạ sanh ta ./.
VÕ CÔNG LIÊM
(ca. ab. yyc. 12/1/2014)
* Thơ: Tô Đông
Pha. Nghĩa: ‘Đời người như giấc mộng / Thôi thì rót chén này mà tạ trăng nước’.