Lục Bát Thu* - thơ Tuyết Linh
MỘT MÌNH
Khi về bước nhỏ chao nghiêng
Lần tao ngộ đó còn riêng góc trời
Chừng như có chút ngậm ngùi
Mai sau biết có ta,người, trăm năm!
Khi về trời đất thanh xuân
Tháng năm cỏ biết xanh ngần dáng hoa
Khẽ khàng rũ bụi đường xa
Ngờ đâu hồn cũng chợt sa giọt tình!
Khi về mình
lại với mình
Giở trang lục bát ghi tình huống xưa.
CHUYẾN
XE CHIỀU MUỘN
Chiều về muộn một chuyến xe
Hắt hiu phố thị ủ ê mặt người
Hình như môi cắn vành môi
Xuống xe giọt lệ còn ngùi chiều xưa
Về đây gió đẩy mây đưa
Trong tôi trời đất cũng vừa tịch liêu
Chim bay bỏ mái hiên chiều
Để nơi tôi đến trăm điều hư không!
Thì thôi trong chốn bụi hồng
Lệ tôi vết tích tôi còn bên tôi!
VÀNG
THU LÁ RỤNG
Thu đi lướt thướt dặm ngoài
Buồn vi vu lọt song cài nhớ nhau
Nửa hồn tiéng khẽ thương đau
Nữa hồn tưởng giấc canh thâu đứng chờ
Trăm năm mấy nỗi bơ phờ
Xuân xanh xa tắp có bù cuộc vui
Bây giờ vác mảnh thân ôi
Thiên đàng, địa ngục bùi ngùi chân đi
Đèn soi hắt bóng tình mê
Một ta phận mỏng thân tê mối hàn
Xa rồi tóc ấy hỏi han
Buồn xưa có đủ để trang trải đời?
Non cao biển rộng sông dài
Lao xao cơn gió nối lời biệt ly
Nẽo sầu thôi để ta đi
Vàng thu lá rụng có vì mây bay?
TUYẾT LINH
*tựa của HNH