Bến Sông Quê - thơ Huy Uyên
Bên kia sông ngọn Dương-Bồ
mưa và mây trôi đầu núi
nước đi đâu lỡ hẹn cùng bờ
đốt lữa chiều quê thương những lần hẹn lỗi .
Mây chập chùng giăng Đá-Dừng Hòn-Kẽm
hoang-sơ người cùng chiếc thuyền trôi
lối Trà-Linh,Hiệp-Hòa tít thẵm
em có quên chăng những buổi hẹn rồi .
Tóc em một lần chải gội cuối sông
Xanh Vu-Gia xuôi về Cửa-Đại
nghiêng mái chèo đưa theo nhịp Thu-Bồn
đành đoạn chi bỏ tôi ở lại .
Lênh đênh đò lên bến ngược
vắng em rồi một sáng ra đi
sắt se tấc lòng nuối tiếc
nhớ sông quê còn giữ lại những gì .
Dẫu mai về tắm mát cùng sông
ngập ngừng rộn ràng hai bờ ngực
tình em buông trôi tới Trà-Linh
đêm ngũ mộng đầy xôn xao cỗ-tích .
Hoàng-hôn đỏ chao sầu cuối núi
bỏ quán,bỏ thuyền bịn rịn người ơi
lữa bập bùng choàng theo bóng tối
bến sông quê giờ đã xa rồi
giấc mơ xưa thôi người đã khuất .
Huy-Uyên