Tìm Người Hạnh Phúc - Tuệ Thiền Lê Bá Bôn
(Truyện
ngắn chính luận)
Cô
gái đẹp và dịu hiền ấy có tuổi thiếu niên thật ảm đạm. Cha mẹ cô rất giàu có
nhưng lại chia tay nhau lúc cô ở vào tuổi mười lăm. Từ ấy cô sống trong sự yêu
thương của người cha. Cha cô muốn rằng sau này cô có đời sống lứa đôi may mắn
hơn ông. Ông thường nói với cô về điều đó.
Một
hôm cô thưa với người cha rằng:
-
Thưa cha, con chỉ lấy chồng khi nào gặp được một người đàn ông thật hiểu thế
nào là hạnh phúc, và người ấy phải đang sống trong hạnh phúc. Vì chỉ người nào
biết sống hạnh phúc đích thực mới có khả năng giúp người khác sống hạnh phúc.
Cô
nói tiếp:
- Qua
kinh nghiệm sống ở gia đình chúng ta, con đã hiểu rằng tiền tài, danh vọng, sắc
đẹp, sức khoẻ, tình cảm, học vấn không phải là những điều kiện quyết định hạnh
phúc cuộc sống. Nhưng con cũng không biết đâu là chân lí, không biết điều gì
đem lại hạnh phúc. Vì thế con phải chờ đợi…
Vừa
thương con, lại vừa muốn học hỏi minh triết ở trường đời, người cha khăn gói đi
tìm chàng rể tương lai.
Sau
khi tiêu tốn nhiều tiền bạc và thời gian, ông đã gặp được một người đúng như mơ
ước của con ông. Đó là một giáo viên còn trẻ, goá vợ, cha một bé gái mười tuổi.
Bà con chòm xóm và bạn bè đồng nghiệp khẳng định với ông rằng chàng là một
người hạnh phúc, thiết tha mến yêu cuộc sống, mến thương con và mọi người.
Chàng
nói với ông:
-
Muốn có hạnh phúc đích thực, theo cháu, trước hết chúng ta phải luôn nhớ rằng
mọi sự đều vô thường. Có như vậy, chúng ta mới can đảm, bình thản và sáng suốt
giáp mặt, ứng xử với mọi biến động của dòng đời… Điều cần thiết nữa là, chúng
ta phải biết ý thức trọn vẹn về nội tâm, về bản ngã của mình để lương tri và
trí tuệ tâm linh luôn tỉnh sáng. Như vậy sẽ sống với năng lượng tinh thần tự
do, trong sạch. Tinh thần đó luôn mang tính chất an vui, nhân hậu và đầy cảm
hứng sáng tạo… Có đủ hai điều này, chúng ta sẽ sống trọn vẹn những năm tháng có
ý nghĩa cho mình, cho đời.
Ông
thấy cảm mến chàng. Ông bày tỏ ước muốn với chàng, nhưng chàng từ chối. Lí do
là chàng sợ con gái của mình phải gặp những đau buồn vì cảnh “mẹ ghẻ con
chồng”.
Ông
ra về, buồn rầu kể lại cho con gái nghe về chàng giáo viên trường làng nọ. Cô
gái an ủi ông:
-
Mình phải vui mừng khi biết trên đời này có những người giàu trí tuệ như vậy,
cha ạ. Giờ thì con hiểu rằng, chỉ với tâm linh trong sáng mới có an vui và tình
thương đích thực… Con hi vọng là sẽ có nhiều người khác như thầy ấy.
Người
cha lại khăn gói ra đi. Qua một thời gian dài trèo đèo lội suối lên chợ xuống
đồng, ông mỏi gối trở lại quê nhà.
Cô
gái săn sóc người cha khả kính. Nàng dịu hiền hỏi ông:
-
Chuyến viễn du này, cha có gặp được người nào thông đạt những giá trị làm
người, biết sống hạnh phúc không, thưa cha?
- Có…
có… một thầy.
-
Thưa cha, thầy ấy có bị ràng buộc gì về vợ con hay tình ái không?
-
Không. Thầy ấy đang hướng đến mặt vĩnh hằng bất diệt trong cuộc sống.
Cô
gái lộ vẻ vui mừng. Nhưng nàng e thẹn, không nói gì thêm. Nàng nhìn cha dò hỏi.
Người cha xoa đầu con gái, nói nhỏ với nàng:
- Đó
là… một thầy… tu.
(Đường
về minh triết)
Tuệ
Thiền (Lê Bá Bôn)