Sunday, March 30, 2014

Nắng - thơ Nguyễn Thị Tuyết Mai










Nắng rớt xuống thềm nắng lại  lên,
Nắng quanh quẩn mãi ở bên rèm ,
Rồi kia nắng lại vờn qua tóc
Nắng đến hôn lên má của em.


Nắng biết bây giờ em vẫn vui
Hôm qua sao nắng  bước êm đềm 
Em sợ nắng buồn nên dậy thức
Nắng đứng cùng em mỏi chân mềm.

Mãi ngắm nhìn hoa say tắm nắng
Em quên không đội nắng trên đầu
Khi biết nắng không còn nơi đó
Em đã ngồi yên ngắm nắng sầu.

Nắng có hờn ghen với gió trăng
Gió khe khẽ gọi ánh trăng mềm
Ướp tình em đẹp thơm như mộng
Để sớm mai này cho nắng xem

Nắng của lòng em nắng của em
Em yêu nắng lắm nắng say mèm
Một mai nắng có về qua ngõ
Nhớ gửi cho em hạt nắng kèm .

Nguyễn Thị Tuyết Mai