Lời Gọi Hạ - thơ Dũng Nghĩa
Ta lặng người nghe lời gọi hạ
Nơi sân trường trời lạ đất quen
Cây bàng già rợp lá thân thương
Bóng che bóng, đã nhường chân bước
Ta lặng người nghe lời gọi hạ
Nơi sân trường trời lạ đất quen
Cây bàng già rợp lá thân thương
Bóng che bóng, đã nhường chân bước
Khung trời hạ mơ màng chiều tha thướt
Aó học trò trắng lướt cả lối về
Phượng bên đường hoa đỏ rực đất quê
Trang lưu bút mùa hè ôi biền biệt
Nắng đầu hạ. Một nỗi buồn da diết
Mai chia tay, ai biết đường ai đi
Tiếng ve sầu đổ xuống khúc chia ly
Em có nghe lòng mình rộn rã ?
Trong cái buồn đã có tất cả
Một chút hờn hối hả bên nhau
Mai em sẽ bước về nơi đâu
Để nghe nao lòng cùng trời hạ
Mai ta về cũng có tất cả
Đường quê... hoa thơm cỏ dại hờn
Dáng mẹ già đứng giữa chiều hôm
Tay giê lúa, đếm thêm ngày tháng
Mai ta về sân rơm phơi nắng
Dáng cha gầy lẳng lặng trở trao
Mồ hôi người nhỏ giọt biết bao
Bây giờ đã cạn...
Mai ta về trẻ thơ vắng gọi bạn
Trống trường làng không giục hồi hợp tan
Đàn bò chậm bước ra đường làng
Trên lưng trâu trẻ ngồi cùng con sáo
Bốn mươi năm chưa ngủ yên tỉnh táo
Bởi ta còn mơ ước những ngày hè
Chiều nay nghe lạc giọng một tiếng ve
Nơi cây phượng gìa bên đường phố thị
Ta giở lại đời mình qua lưu bút ký
Nghe tiếng gọi hạ giữa thênh thang
Gỡ lòng xưa viết lại mấy hàng
Của thời học trò sang trang quá vội
Mùa hạ ơi ! Mùa hạ vừa tới...!
Dũng
Nghĩa