Tết,
Nhớ Anh - thơ Lê Tây
tặng
anh Đông
Tết năm nay không về làng được nữa
Anh mất rồi, về đấy có còn ai
Còn ai đứng chấp tay bên hàng cột
Còn ai ngồi thức đợi cả đêm dài
Hoa mai nở một góc sân vàng rực
Hoa mai rơi cùng ngọn gió heo may
Anh nhìn mai đau buồn và hy vọng
Hoa nở, hoa rơi như một kiếp người
Anh từng đã đi qua thời hoa nở
Về cuối đời anh như cánh hoa rơi
Gió và cát miền quê nghèo lam lủ
Nắng và mưa làm thui chột cuộc đời
Anh mất đi mang theo bao tiếc nuối
Bao nhớ thương của tất cả bạn bè
Anh như cây đa đầu làng bật gốc
Nhưng rễ vẫn còn quấn chặt đất quê
Nồi rượu nấu ngày xưa nằm lăn trong góc
Chai đầu tiên anh dành cả cho thơ
Mới đọc dăm bài anh ôm mặt khóc
Giọt rượu ngừng rơi, giọt rượu thẫn thờ…
Lúc làng đói dẫu có ngàn pho sách
Cũng mang đi bán đồng nát mà thôi
Và chữ nghĩa đâu có nuôi người được
Mắt giả mù, tai giả điếc đợi thời
Ở Sài gòn em oán Trời trách Đất
Không cho anh sống thêm được vài năm
Đời thì ngắn sao anh đi nhanh quá?
Tết đã về đâu mà hoa vội tàn!
Đất miền Nam vẫn còn em ở đấy
Anh có linh thiêng thì hãy về đây
Hãy về đây cùng em ôn chuyện cũ
Nhớ Tết làng, ta sẽ uống thật say…
Sài gòn 2005
Lê Tây