Đọc thơ anh, tôi rưng rưng muốn khóc.
Nghĩa tình này biết tìm lại nơi mô.
Tôi ước gì tôi cũng biết làm thơ,
Nhớ như in, anh bày tôi luộc bún
Chị Thìn sắp thành từng lọn đẹp ghê
Để lên bàn ai thấy cũng mê.
Buổi hội ngộ, nấu bún bò vui quá!
Cảm ơn đời đã cho ta phép lạ
Học ở trường, học trong bếp, đều hay,
Bốn mươi năm một hội ngộ hôm nay.
Thân ái,
Trần Ngọc Cư
