Ngày đó hẹn đầu xuân anh về
đưa em đi chợ quê ngọt lành mấy thuở
quê ơi một đời thương nhớ
tháng ngày qua rồi nổi đau.
Em xanh trong khép đôi tà áo
gió sớm mai dịu dàng
em cười chao ôi duyên quá
có cho anh hôn như ngày xưa không?
Em tung tăng theo mấy nắng xuân
anh gọi em về nép sâu trời kỹ niệm
nơi em mơ kín dấu chân tròn
mùng vui qua rồi thời chinh chiến .
Hẹn em về ngày đầu năm mới
nắng sớm mai lên ngập đồng
trâu quê phì phò thở qua đông
rộn ràng bao giọng cười tiếng nói .
Em gái khua nhịp chèo trên sông
hò ơi trải lòng theo từng nhịp
tết này ai đi không quay về kịp
để ở lại ai cháy cả tấc lòng .
Quanh co đường qua mấy xóm
tội người bỏ áo tung bay
để riêng em thương nhớ vơi đầy
thôi rồi mùa xuân buồn đến sớm .
Ơi em anh về không kịp chiều nay
để hàng tre chiều ken theo giọt nắng
để đầu năm em thương một người đi vắng
chim xưa giờ đã quên và bay.
Huy Uyên