Saturday, February 2, 2013

Chị Dâu Tôi - thơ Lê Tây

Nghe giọng chị đầu dây điện thoại
Chuyện chưa xong chị đã khóc rồi
Em và chị vẫn muôn trùng cách biệt
Bến sông làng chị còn ngắm bèo trôi.



Chị như một cánh bèo trôi giạt
Mới hai mươi đã lấy chồng xa
Ở thị thành mùa màng đâu biết
Về quê chồng (mình) chôn hết tuổi hoa.

Nhan sắc rơi trên từng luống đất
Lưng còng dần với gánh nước mùa khô
Chị như người chèo thuyền vượt thác
Đưa đàn con đến bến đến bờ.


Em đã đi biền biệt nhiều năm
Về với chị thấy mình thơ bé
Vòi vĩnh cá đồng kho, cơm gạo tẻ
Lung linh hình bóng Mẹ còn đây.


Những đứa con dần dà xa xứ
Tháng ngày qua hoa khế rụng đầy vườn
Chị ở lại chăm lo mồ mả
Vẫn mĩm cười dù tay yếu chân run
Nghe giọng chị đầu dây điện thoại
Vọng về đây bao thương nhớ ngậm ngùi
Cuộc đời chị hoá thân cùng con cái.


Lê Tây