NHỚ NGÀY NÀO TRÊN ĐỒI THÔNG THIÊN AN
- thơ Lê Tây
Thiên An,
Trời bình yên mà lòng tôi nổi sóng
Tiếng gió chiều vang vọng
Em không còn chờ tôi nữa
Giữa đồi thông…
Khúc khích cười, chạy vòng vòng
Chơi trò đuổi bắt
Ngã vào nhau đỏ mặt
Sương sa xuống làm khu rừng chợt lạnh
Tôi cầm tay chuyền hơi ấm sang em
Tháng bảy trời lất phất mưa bụi (vàng)
Trèo lên đồi lang thang
Tình yêu tuổi học trò
Dấu mình trong cây cỏ
Nụ hôn đầu chưa dám
Chú bướm vàng lơ lửng chọn nhành hoa
Giờ ở Califonia
Xa thật xa
Em còn nhớ về Thiên An ngày ấy
Em còn nhớ cái lần run rẩy
Hai người chạm vào nhau
Trong tôi vẫn còn nỗi đau nhức nhối
Nỗi đau của một chiều gió thổi
Mất em rồi…
Ơi hởi Thiên An!
Lê Tây