Về Đông Hà - thơ Lê Tây
Theo Đường Chín (9) tôi về thăm thành phố
Hai bên
đường nhà cửa đã khang trang
Những
ngọn đồi sim buồn không ai hái
Hun hút
gió Lào, cây cỏ úa vàng
Chẳng
còn em để chơi trò đuổi bắt
Áo
trắng bay giữa màu tím hoa sim
Tìm
thấy em tôi ôm em thật chặt
Em như
cây xấu hổ chợt thu mình
Đông Hà
ơi, những ngày đầy bão táp
Chiến
tranh về chúng mình lạc mất nhau
Em ở
lại với đồi sim tan tác
Nhiều
năm qua sông Hiếu vẫn còn đau
Thành
phố đã lành bao thương tích
Trái
tim tôi còn rỉ máu chưa thôi
Nếu
ngày ấy đừng đi tôi ở lại
Thì có
đâu giờ cách biệt phương trời !
Ai bán
thời gian cho tôi mua với
Ngược
dòng xoay để làm lại cuộc đời
Tìm đâu
dễ núm đồng tiền trên má
Còn ai
ngồi nhặt những quả sim rơi !
Trên
đường chín nắng nung người thành lửa
Gió ào
ào ngang dọc cả trăm miền
Tôi
bước đi như đi vào quá khứ
Đông Hà
đây mà tôi không còn em !
Lê Tây