“Sương khói
trần gian cứ bay đi và một chút thiên thu còn
mãi. Là nổi thiết tha của con chim gi đã để lại dấu chân mình trên cát, là nổi
khát khao đi tìm sự an nhiên tự tại” giữa cõi đời bão động trầm luân, là sự phù
phép biến hóa ngôn từ để tạo nên nhạc và thơ.
Em, mới hôm nào ngại ngần
chân bước, sách vở tinh tươm trong làn hơi thu dịu nhẹ, chút ngỡ ngàng vương
vương tà áo, sân trường ngập nắng và màu áo trắng tinh khôi.
Rồi dần qua, em vui cùng bè
bạn, ấm áp tình thầy cô, nao nức vở bài, đường về hoa cỏ, một ngày đầu thu rợptrời bong bóng, em mơ
ước gì năm cuối nơi đây?
Có
ai đó đã nói với tôi rằng cái tên là một mặc khải của Thượng Đế. Tôi không biết liệu điều đó có đúng với tất cả
mọi người? Riêng tôi từ khi biết nghĩ ngợi tôi đã thấy buồn buồn-cái tên tôi
không gợi lên một diều gì. Tôi nhìn các bạn chung quanh, họ là những loài hoa
hương sắc: Hồng Nhung, Cẩm Tú, Lan Đài, Kiều Trang... hay chí ít cũng là Mai,
Lan, Huệ, Hằng....Cả họ tên tôi chỉ vẻn vẹn có ba chữ, chữ nào cũng ngắn cũng
nhỏ bé,nằm lọt thỏm trong danh
sách lớp học, nhỏ bé như tôi lúc bấy giờ.
Ôi, giọng hát
buồn mênh mông xa vắng đưa tôi về một vùng ký ức thênh thang lồng lộng. Tuổi
mười ba với vai nhỏ tóc dài, với áo tà nguyệt bạch. Tuổi mười lăm với nắng hồng
trên môi và mưa buồn trong mắt. Ngày hai buổi đi về, một nụ hồng e ấp nở trong
tim, dể ngại ngần cuống quýt một sớm mai thức dậy chợt thấy mình mười sáu.