Viết Cho Em - thơ xuôi Phan Quỳ
1.
Em, mới hôm nào ngại ngần
chân bước, sách vở tinh tươm trong làn hơi thu dịu nhẹ, chút ngỡ ngàng vương
vương tà áo, sân trường ngập nắng và màu áo trắng tinh khôi.
Rồi dần qua, em vui cùng bè
bạn, ấm áp tình thầy cô, nao nức vở bài, đường về hoa cỏ, một ngày đầu thu rợp trời bong bóng, em mơ
ước gì năm cuối nơi đây?
Ta, hạnh phúc trên con đường
mình đã chọn, ngắm nhìn em lớn lên từng ngày, ta vui một niềm vui rộn rã, ta
buồn, buồn mỗi lần em không làm được bài thi.
Em, rồi em lại từ tạ ra đi,
ta ngậm ngùi làm người đưa tiễn, em nao nức một mùa tựu trường mới, đâu hay
rằng ta mãi dõi theo…
Ai bảo ta đa mang lấy nghiệp,
mỗi niềm vui, mỗi nỗi buồn đã gắn bó nơi đây, ta mong đợi những mùa vàng kết
trái, hạt mùa sau ta ươm tự bao ngày.
Ta, xúc cảm tràn trào mà ngôn
từ hữu hạn, viết cho em mộc mạc bỗng thành văn, ta chờ đợi những ngày về gặp
lại, em bên ta thủ thỉ chuyện tâm tình.
Em, một phần đời gắn ta gắn
bó, em đi xa, em ở gần, ta luôn nhớ, những khuôn mặt, những dáng hình, có nhạt
nhòa, có hiển hiện, một nét cười trên phố nhỏ chiều nay, làm ấm mãi một ngày
thu se lạnh …
Ta, kẻ đi qua thời gian, miệt
mài vun xới. Những gì còn lại, những gì mất đi, hữu hạn, khôn cùng … và ta còn
em, mỗi sáng mai hồng … mỗi tối lập đông, cây bàng lá đỏ, sắc phượng tươi hồng.
Em hỡi, cuộc hành
trình còn mãi, ta vẫn cùng em, bờ bến và con thuyền, dấn thân và tìm kiến, em
đi đâu về đâu, chút tình ta tha thiết, em có mang theo????
Những ngày đầu thu 1995
2.
Em, có phải năm năm
tương phùng, năm năm hạnh ngộ?
Ta lại viết cho em,
ngày tháng trôi qua, nhạt nhoà sắc nắng, mắt dấu chân chim, buồn lên màu tóc.
Ta cứ ngỡ bước thời gian âm thầm vang vọng, bỗng một chiều nào xao động
......cô .......ơi!
Em đã về , líu ríu tiếng
cười vui, chuyện kể ngày qua, chuyện ước mai sau, cuộc đời muôn nổi: ”Cô còn
nhớ...., cô biết không?....” Ta ngắm nhìn em, một chút trưởng thành, một chút
già dặn. Những nơi nào em qua, những nơi nào ta chưa đến? Ta mong em còn mãi
những ngày xanh.
Rồi em đi , tần ngần chân bước, tay
siết..... buông lơi, một khoảng trời buồn, mình ta lui tới. Những cung đường
thân quen, những nụ cười chào đón, bao tà áo thơ ngây, bao ánh mắt mở rộng, đâu
đó trên sân trường vẫn thấp thoáng bóng hình em.
Rồi em gọi, từ một phương xa, rằng em thật
bận, rằng em thật vui, bao điều tươi mới. Ta nghe lòng ấm áp một chiều đông.
Lại một quãng đường quen, lại sân trường lớp học, bao lần phượng ra hoa, mấy
lần ve im tiếng, ta vẫn đi về mê mãi một niềm tin!
Ngày em đi, tóc ta hãy còn xanh, tay ta
còn mềm mại. Những chủ nhật tung tăng , những ngày dài ôn tập, ta cùng em miệt
mài, bao mùa thi vẫy gọi!!!
Ngày em về… không còn
nữa màu xanh, tay đã thôi mềm mại, mà thẳm sâu ký ức, một màu xanh biêng biéc,
mà man mác trong lòng, bao ngày thơ diễm tuyệt...
Em trở về lối xưa , mắt
ta chờ trước ngõ, đường hong nắng sông trưa, tay ta mừng rộn rã...
Và em lại đi xa, và ta
còn ở lại, rồi ta đợi tương phùng, rồi ta chờ hạnh ngộ!
Rồi quãng đời ta qua,
rồi tháng ngày em tới, biết bao giờ em hỡi, chút tình ta phôi pha???
Ơi những ngày buồn
20-10-2010
Phan Quỳ
20-10-2010
Phan Quỳ