Friday, October 11, 2013

Chút Vàng Hoa… - thơ Phan Quỳ

Tôi lang thang trên vạn nẻo đường,
Kiếm tìm em đóa Quỳ hư ảo…
Tóc vương hương, thương chiều sâu thẳm ,
Mắt đọng buồn hong nắng sông trưa.

Dã Quỳ cười hoa bướm đê mê,
Chân bối rối, nép tà nguyệt bạch
Chiều buông chậm, tiếng tơ xao động
Cánh buồm nâu trên mắt biếc lặng lờ

Tìm kiếm nửa đời tôi đi giữa mộng du,
Em ảo ảnh hóa thân vào sương khói
Chiều qua đồi hoa nghe mùa gọi ,
Nắng long lanh cười thơm thảo chút vàng hoa…

Không hò hẹn Noel về bỡ ngỡ,
Mưa chồng chềnh trút tiếng thở buồn tênh.
Nuối tiếc đứt dây thánh đường vụn vỡ,
Lãng đãng chuông chiều đổ nhịp chênh vênh

Đêm cuối nghiêng người Noel rộng rênh
Nhiều thương nhớ cho dài câu xưng tội.
Chẳng vẹn nguyên quên một người mắc lỗi
Vẫn nhớ một người đau đớn tầm tay

Ta về, người đi, Noel đêm nay
Phố lẻ mặt trời, cây cao lẻ  bóng
Mãi đêm nay Chúa một mình đứng ngóng
Ta một mình đồng vọng một mình ta…

Phan Quỳ