Friday, October 11, 2013

Viết Cho Tuổi Mười Ba (năm 1973) Phan Quỳ  
                                                                                
Em tan trường về,
Đường mưa nho nhỏ…
Ôm nghiêng tập vở,
Tóc dài tà áo vờn bay…..
      (nhạc Phạm Duy)

             Tà áo dài của tôi thưở mười ba ngày ấy như mãi vờn bay, vờn bay trong vùng ký ức chập chờn hiển hiện, của bao năm tháng qua đi đầy biến động. Tuổi mười ba vai nhỏ tóc dài, lòng thầm ước một mai thành thiếu nữ, thành con mèo nhỏ ngái ngủ trên tay ai một chiều nào nũng nịu với đôi mắt cá ươn se sẻ cựa mình, để giận hờn trách móc sao ai đó không là nước biển.
            Tuổi mười ba tôi thầm thì câu hát, dè dặt mộng mơ thành tiên nữ, hồn trải dài theo lời nhạc Phạm Duy và cô ca sĩ Thái Hiền, là ngại ngần, e ấp bên sắc vàng hoa cúc cùng màu lá sân trường, là vành nón nghiêng nghiêng  để chân đưa guốc mộng bồi hồi và chợt thấy trần gian sao quá chật.
Tuổi mười ba tôi lo lắng vở bài, đứng ngồi không yên với từng con số của bài hình, bài đại, ước mong sao một ngày, cô thầy tuyên bố thôi không phải học môn Toán, môn Hóa, để những học trò “cở” như tôi không còn phải băn khuăn, trăn trở làm sao để cân bằng hai vế, làm sao để chứng minh một điều có vẻ như ai cũng biết mà tôi cứ ngơ ngác mông lung kiếm tìm. Mãi về sau khi đã xa rồi, xa lắm tuổi mười ba tôi mới giật mình, ừ nhỉ, phải chăng đó là những bài học đầu tiên cho tôi thấu hiểu về dịnh lý cân bằng trong lớp học ngày xưa và cuộc sống hôm nay.
Tuổi mười ba tôi hoảng loạn rời bỏ quê hương  để vào một vùng tạm cư mới. Nhiều thầy cô và bạn bè cũng mới. Tâm trạng đầy lo âu về chiến sự và nhiều đổi thay cần thiết để thích nghi. Bao mái tôn và những khu nhà san sát với bao người tất bật chuyện áo cơm, binh biến. Thôi không còn phượng hồng và lá me bay trên đường tôi đến lớp, thôi không còn chuyền nhau tập sách tuổi hoa niên, để mãi mê mộng tưởng về những chân trời mới lạ trên từng dòng chữ như chú dế mèn trong chuỗi ngày phiêu lưu đầy lý thú.
Tuổi mười ba vui buồn với từng con điểm từ thầy cô, mừng vui mãi với một lời khen chăm ngoan học giỏi và ngập tràn nước mắt tủi hận vì một nổi oan ức bị đổ lỗi. Tuổi mười ba ngập ngừng hạnh phúc của một thưở hồng hoang chợt ẩn chợt hiện, như có như không, như mây trời mùa hạ, như nắng mới ngày thu, như một lần gặp gỡ, như muôn nổi chia xa…
Thế mà đã qua,
       Thế mà đã xa,
              Như tự bao giờ ,
                   Như thuở nào lâu lắm.
Ừ nhỉ, bốn mươi năm- quá nửa cuộc đời. Bâng khuâng nghèn nghẹn, ngậm ngùi nhớ nhung. Thôi không còn chinh chiến, thôi hết rồi âu lo. Thế mà vẫn thăng trầm dâu bể, nhiều nổi suy tư, bao điều lắng đọng, một phút tìm về, để nhớ để thương….
Ly cà phê ngọt đắng bờ môi, một chiều nào bạn bè ngồi lại, gọi tên thầy cô, gọi tên kỹ niệm, để nói hôm nay, để kể mai sau…

Mùa đông 2011
Phan Quỳ