Trịnh Vẫn Thiết Tha Yêu... - Phan Qu ỳ
Cám ơn đời mỗi sớm mai thức dậy,
Ta có thêm ngày nữa để yêu thương!
“Sương khói
trần gian cứ bay đi và một chút thiên thu còn
mãi. Là nổi thiết tha của con chim gi đã để lại dấu chân mình trên cát, là nổi
khát khao đi tìm sự an nhiên tự tại” giữa cõi đời bão động trầm luân, là sự phù
phép biến hóa ngôn từ để tạo nên nhạc và thơ.
Nhà văn Bửu Ý gọi đó là sự kết hợp hài hòa những góc
độ thu hình lạ lẫm, những tri giác dày dặn nhiều tầng, đồng thời làm sáng giá
những sự vật thông thường và tầm thường,
với khả năng tượng bay bổng, bất ngờ diệu vợi.
Mỗi bản nhạc của Trịnh là một bài thơ tuyệt bích, một nét đẹp của
thiên nhiên cỏ cây, hoa lá, đất trời và tình người. Một chút tự tình của Trịnh,
một thoáng buồn mênh mang, một nét cười hạnh phúc, hay một nỗi ưu tư dằn vặt
sâu thẳm ta đều thấy chứa đựng một triết
lý nhất quán: đó là TÌNH YÊU, Tình yêu quê hương đất nước, là lòng nhân ái, là
một nỗi xót xa cho thân phận mình: ông sinh ra và lớn lên khi đất nước có chiến
tranh. Cuộc đấu tranh vệ quốc vĩ đại và sự chịu đựng hy sinh của toàn dân tộc
đã làm Trịnh xót xa, căm phẩn. Xót xa thương và căm phẩn những người gây tội
ác. Ông phản đối chiến tranh và kêu gọi hòa bình, trong ông cháy bỏng một tình
yêu: tôi yêu mọi người, cỏ cây nhân loại, làm sao yêu hết cuộc đời, một ngày
còn sống, chiếc bóng lung linh , một ngày còn sống góp tiếng mong manh…
Ông thiết tha yêu cuộc
sống, thiết tha góp mặt với đời, khẳng định sự hiện hữu của mình trong lòng
những người yêu âm nhạc bằng những nét nhạc tài hoa, những ngôn ngữ bất ngờ,
độc đáo mang tính triết lý sâu xa, những khám phá tuyệt vời về hoa cỏ, chim muông,
đất trời và sự gắn kết sẻ chia với tình người,với
buổi bình minh rực rỡ của tình yêu đôi lứa: tay xanh ngà ngọc, mây hồng trên vai, đá cuội gót hài và những buổi
hoàng hôn có loài sâu ngũ quên trong tóc chiều, những lần chia phôi để mỏi mê
đá thôi lăn, những dòng sông nhỏ cũng trôi xa, cây đam mê hết nhánh, những tối
mưa đông buồn thấm đẫm, để ai về ngõ tối, lạnh lùng ánh sao rơi…
Chỉ
có Trịnh và với Trịnh chúng ta mới cảm nhận được làn sóng lênh đênh của cuộc
đời qua từng sợi tóc em, từng bàn chân em âm thầm lên tiếng trong đêm buồn lặng
gió. Nỗi băn khoăn trăn trở về một nơi nào em về có những ngày vui, có
trời xanh biển biếc, có nắng hồng bằng
môi, có mưa buồn bằng mắt để ta nơi nầy nhớ thương ray rứt đến vậy? Ta
ngồi đây, một vùng mưa xa có đến bên kia phương trời, để tóc nồng thôi trong
gió, để vết buồn khắc mãi trên da, để đôi vai thêm gầy cánh vạc,để mi cong cỏ
mượt cho dài thêm nổi nhớ một đời ta…
Có ai quan hoài
với đời sống tình cảm lứa đôi không tìm thấy bóng hình mình trong ấy? Một chút
tình thủa học trò mà lời hẹn thề là những cơn mưa, những e ấp ngại ngần cuống
quýt qua vành nón che nghiêng và cả cuộc tình theo ta đi hết cuộc đời, một đời khôn nguôi, một đời riêng ai để mãi mãi trong ta một nổi buồn rạng rỡ, một
niềm vui héo hắt, một nổi tuyệt vọng huy hoàng, một niềm vĩnh phúc mong manh,
một khoảnh khắc thân tình gần gủi và vời vợi một cách chia biền biệt để hai đầu
con gió hun hút một nẻo về, để trăm năm vô biên chưa từng hội ngộ, để khao khát từng sát na trong
nghìn trùng tay với, để hương tóc nồng thơm mùi cây trái đeo đẳng một đời xuôi,
để một chiều nào đưa em về mà biển hồ lòng ta ngập tràn giọt lệ chia phôi
!!!
Con người là một phần bản thể giao hòa với vũ
trụ, là một phần của vũ trụ, mỗi ngày người vui, người hi vọng, cũng là ước
vọng khát khao của Trịnh: mặt đất ưu tư đã nở nụ cười, hàng cây xanh thay áo
mới, đèn soi trăm ngọn đèn soi, người bước nhanh như rừng đi tới, là mặt đường vàng hoa như gấm, là không gian
màu áo bay lên….
Đất trời, vật thể và con người đã hòa làm một trong nỗi mừng vui vô biên ngày
được giải phóng: người được tự do, được nhân danh là người, được vỗ tay reo
mừng hạnh phúc ấm no…
Và
rồi mỗi ngày người buồn: ngoài hiên mưa rơi rơi, lòng ta như chơi vơi… những
tiếng lòng đầu tiên mà Trịnh tâm sự cùng chúng ta, tiếng mưa rơi và lòng người
não nuột. Mưa rơi đều đều như một điệp âm buồn của kiếp người trầm luân, chìm
đắm, mịt mùng, mênh mang trong đêm dài tưởng chừng như bất tận, bất tuyệt,
trong nỗi cô đơn trùng ngợp , mù lấp…với cọng buồn cỏ khô, với mặt trời lẻ loi
lúc chuyển ngày…
Trịnh đã buồn
quá đỗi, nghĩ về phận mình, phận người: là một hạt bụi hóa kiếp, rồi vươn lên
thành hình hài lớn dậy, rồi mệt nhoài, sau bao năm chợt thấy mình tóc trắng như
vôi. Nghĩ đến một mai mình lại trở về với cát bụi, hư vô lại về với hư vô.Cái
vòng sinh tử thấm đẫm trong từng ý từng lời gợi một nỗi buồn mênh mang diệu
vợi.Cuộc đời nầy trong ông hư ảo, mong manh sương khói, bọt bèo, sắc sắc không
không, vì một trăm năm sau vai ngũ yên, những người đến không vì mong, những
người khuất không vì quên.
Trong lẽ vô thường của trời đất, cuộc đời
vẫn trôi đi theo dòng chảy, và ta thì đã vàng phai trong chiều tà, đã khuất ở
đầu non. Còn gì
buồn hơn khi ngàn lá vẫn còn xanh, khi đời sống vẫn bình yên mà ta đã không
còn. Người ra đi mà lòng đầy tiếc nuối, dù rằng vẫn nghĩ chốn trần gian cõi tạm. Tồn
tại hôm nay? Một bóng nắng tình cờ, một cơn mưa bất chợt, rồi tan rồi mất, rồi
nhạt nhòa khất dấu hư vô và cõi vĩnh hằng
là cõi bên kia thiên thu, bất tận, bất biến và lòng người đã mong đợi
đến mệt nhoài, rồi đến như ước vọng: đứa con xưa đã tìm về nhà, đất hoang vu
khép lại hẹn hò, ôi lần hẹn hò viên miễn. Nhưng, chia xa nào cũng làm nên lưu luyến và người còn hẹn
đến kiếp sau? Vì
người vốn đã nặng lòng, phải chăng đó là tấm chân tình của Trịnh với tha nhân?
Với Trịnh, trong cõi vô ngã nầy, con người
phải chịu đựng biết bao, với dòng luân chuyển của thời gian, hết mùa thu đã đến
ngày đông, cái còn cái mất, hư ảo của trời đất và con người: vùng tuổi xanh
thoảng bay như gió, ngày rồi qua tháng năm đâu ngờ, tên em là một vết thương khô… Ôi, cái
nghiệp sinh lão bịnh tử mà con người đã mang nặng - làm sao để đạt đến bất
sanh, bất diệt, bất lão, bât tịnh, bất tăng, bất giảm đây?
Quả thật, con người không thể tránh được
nghiệp căn của mình. Trịnh đã từng băn khoăn vì
thấy một ngọn lá úa, đã từng đau xót vì một vùng khăn tang trắng giữa khung
chiều và nỗi đau tử biệt sinh ly: một người nằm xuống, một người nơi đây. Sự
đổi thay nào cũng gây khổ nảo cho dù có được thoát thai, đã sinh ra kiếp làm người, phải đi hết con trường trần hữu hạn nầy để
đạt đến cõi vô cùng ở mai sau… Và dù đời này chỉ là hư ảo phù vân, con người
chỉ là phù du một kiếp, cũng cần phải có một TẤM LÒNG để sống - hãy để cho gió
cuốn đi, lan xa và lan rộng, những dòng sông trôi đi hết tỵ hiềm - hãy để vòng
tay nối rộng những vòng tay, hãy kiềm chế tham sân si - hãy để lòng nhân ái
thắp sáng trong tim mình, và mời gọi trong tim mọi người….Theo Trịnh, một tấm
lòng rộng mở, vị tha và hướng thiện sẽ giúp con người đi hết cuộc hành trình
nầy, thảnh thơi, an lạc.
Và từ đó, giữa bao nhọc nhằn khổ ải, TRỊNH
VẪN THIẾT THA YÊU, YÊU CUỘC ĐỜI, YÊU CON
NGƯỜI, vẫn cám ơn đời mỗi sớm mai thức dậy, ta có thêm ngày nữa để yêu thương. Có gì thiết tha hơn, đáng trân
trọng hơn khi ta còn được hít thở khí trời, còn được thấy mặt người? Thông điệp
gởi đi, nhắn nhủ với đời, với lòng mình…một ngày còn sống góp tiếng mong
manh…TRỊNH ĐÃ GÓP CHO ĐỜI nhiều lần hơn
thế, là những nét điểm xuyết đặc sắc trên một bức tranh rực rỡ sắc màu của cuộc
đời. Đâu đó trên dòng đời tất bật, ta chợt dừng lại để ngắm một áng mây
ngại ngùng tan vì một nụ cười trong nắng, một nụ cười đã trở
thành thiên thu, đã làm cho đất trời lắng đọng, ngưng trôi, ta lại nghĩ quả
thật Trịnh đã giúp ta có những phút giây thoát thai, những phút giây thoảng qua
như gió nhưng con người ta cần đến biết mấy, những phút giây làm đẹp cuộc đời
và tâm hồn con người, để những lúc giật mình nhìn ta lại ngồi hát với Trịnh,
bao giờ ta chẳng hay…
Lúc buồn, lúc vui ta đều có Trịnh, lúc giận
hờn vu vơ và lúc ngập tràn thương yêu ta
đều nhớ đến Trịnh.Cuộc gặp gỡ nhân duyên tiền định giữa những người yêu nhau,
những người yêu vẻ đẹp, sẽ vĩnh hằng như trời đất giao hòa, như nắng sớm mưa
xuân, như mây chiều ngày hạ, như hẹn hò cuối thu.
Trịnh đã chia
xa, thôi không còn lưu đày thân xác mà tình Người còn mãi chốn nhân gian.Bây
giờ hẵn nơi xa kia, thanh bình, an lạc. Cõi NIẾT BÀN hẵn đã đón bước chân ai.
Xin chúc cho Người thấy bóng Thiên đàng ở cuối trời thênh thang, tìm về nguồn
cội,và thôi hết băn khoăn trăn trở …còn bao lâu??
Những ngày cuối đông 2011
Phan Quỳ