Thursday, October 24, 2013

Tự Tình 2 - thơ Phan Quỳ

Mùa rung lá trút nghiêng ngàn,
Lòng ta lạnh nổi sinh thường biệt ly,
Mộng giờ đau những đêm mê,
Gót xưa bỗng thoáng theo về chiêm bao,
Chập chờn lối cũ mây cao,
Nghe trong hơi gió nao nao tiếng đàn,
Rưng rưng mòn nhịp thời gian
Tay năm ngón cũ ngỡ ngàng gió bay…

Phan Quỳ