Friday, October 25, 2013

Độc Thoại Những Chiều Mưa – Phan Quỳ

Gởi về muôn phương nơi có dấu chân người đi qua,
Cả vùng không gian người tới lui trầm mặc

Ngày…. tháng…. năm………..

Đã xa rồi trong tôi những tháng ngày âm thầm đơn phương mơ mộng , đã xa rồi một thoáng nhớ vu vơ, một tình cờ bất chợt , đâu đó chẳng ai hay…
…Chỉ là những cơn gió nhẹ lan man trên cánh đồng hồn tôi óng ả những chiều vàng, những gợn sóng lăn tăn dưới mặt hồ xao động một cánh chim, tôi mĩm cười với tôi, bâng khuâng cúi mặt mà nghe đời dâng biết mấy ý thơ…
Rồi tôi lại thấy mình đứng đây, sững im, bất động trong trời chiều xao xác gió ngàn. Bên kia phương trời là những đám mây màu cánh vạc lang thang, im ắng. Chiếc khóa thần dành được trong tay định mệnh quá đổi muộn màng để mãi mãi một cách chia biền biệt ở hai đầu con gió hun hút một nẻo về……
Rồi những đêm đông rưng rưng  gió mùa, những chiều vàng hiu hắt mây cao và những cung đường mênh mang trăng lạnh, tôi lại đi về với tôi…

Ngày…. tháng…. năm………..

Nắng không xanh trên chồi non lộc biếc Mưa rưng buồn qua mái lá chao nghiêng….

Rồi chỉ là sắc sắc không không , sắc sắc như cuộc đời hư ảo phù vân quanh mình, không không  như thoáng nắng tình cờ chết trên nụ hồng chiều nay, như giọt sương long lanh một biệt ly đêm nào về nghiêng vai thầm thì gót vắng âm vang, vang mãi trong lòng ta xa xót bâng khuâng ngậm ngùi…
Như cánh chim ngàn chấp chới trên cành xuân chơi vơi một mùa bão cuốn- mênh mang mênh mang  như cõi trời thênh thang nắng hồng hoa nội và líu ríu tiếng chim chiều luýt chuýt niềm vui ngan ngát đất trời.
Chỉ còn lại là một khắc khoải  chấp chới. Ôi nổi nhớ dâng lên cùng sương đông chiều nay chết gió, chết cả vũ trụ hoang liêu quạnh hiu cô tịch, và mịt mù mòn mỏi một cánh hồng bặt tăm trên nẻo mòn cả ngàn lá chết, và cát bụi phù hoa rớt lại sau bao nhiêu chiều nắng đêm nong gió heo về ngọt ngào lời tình tự của muôn đời, vang mãi bất tận bất tuyệt như tiếng gõ khắc nghiệt của từng giọt đêm nhiệt đới.
Dâng lên tữ những kẻ lá thẫm bóng chiều là nổi nhớ, vây phủ trùng ngợp là hình bóng ai lênh đênh bên trời…

Ngày…. tháng…. năm………..
  
Chỉ còn lại là một cánh hồng trên nền tranh hiu hắt ảm đạm vắng xa…ngày ba bữa càng ngắm tranh càng thương mình. Một nổi buồn rạng rỡ. Một niềm vui héo hắt,. Một nổi tuyệt vọng huy hoàng và một niềm vĩnh phúc mong manh. Một cánh bướm chập chờn rung động một niềm hoài vọng mong manh mà cháy bỏng đam mê. Rồi sẽ đi về đâu, và nụ hồng hàm tiếu có giá như một vĩnh phúc sao mà vời vợi, khoảng cách ngắn ngủi  nhưng nghìn trùng sững im bời bời cách biệt ấy bao giờ sẽ tới và những giọt sương nữa, những hạt sương óng mượt tràn đầy sung mãn bằng cái mong manh tự thân chênh vênh một biệt ly đang đợi chờ trên cánh hoa kia, rồi tan rồi mất, rồi nhạt nhòa khuất dấu hư vô. Ôi sao mà trớ trêu cái thơ mộng kỳ ảo và nổi đau  tê buốt đầy ắp nơi nơi…
  •  
                                     Ngày ….tháng ……..năm……
                                  
Giông, ngột ngạt, oi bức, vần vũ và cuối cùng là cơn mưa. Cơn mưa buổi chiều dài như vô cùng . Tiếng vọng âm âm của những cơn cơn sấm vang mãi, âm âm không dứt lồng lộng trong thung lũng hồn ta chênh vênh đìu hiu không một tiếng gió lùa, sững im bất động, bất tận bất tuyệt- nhẹ như tơ và nặng như sa thạch - lan ra , lan xa và ta soi bóng mình trên biển tiếng động thơ mộng dữ dội ấy và chợt thấy buổi chiều- ơi buổi chiều bơ vơ những tảng mây không kịp làm mưa và những tầng mây không kịp làm một lần sấm chớp.Những tảng mây chìm đắm thẩn thờ, lãng đãng trong những khoang trời buồn, thấp thoáng một màu xanh xa lắc xa lơ như bên kia trời –bên kia đời- bên kia những tầng núi. Cuối đường một cánh chim mỏi xuống thinh không và màu cánh vạc. Ôi mòn mõi vô vọng, một cánh bay, triệu triệu cánh bay để chẳng bao giờ bay. Ôi những tảng mây biến hình liên tục và để chỉ còn lại buổi chiều. Chiều ơi, buổi chiều trong veo tiếng thở của những chồi non đẫm mưa và những chồi lộc lòng ta đẫm lệ…đẫm sương đẫm nước mắt…Ơi những cơn mưa có đến ở bên kia trời, ơi cơn mưa có điều gì muốn nói.
Buổi chiều ơi, buổi chiều dài ơi, không gian đẫm hơi mưa, hương mưa, hương mùa mới dậy, dịu mát mênh mang và cõi lòng ta tĩnh lặng thinh không , rưng rưng bàng bạc , rưng rức hoài vọng…hơi mưa ơi, hơi mưa buổi chiều đầu hạ.Ơi những cơn mưa tưới đẫm đời ta, những cơn mưa đến từ những cơn sấm động – từ những cơn nắng thiêu đốt từ những đỉnh trời giông bão, thấm đẫm. Ơi những chú ve sầu bỗng dưng im tiếng, ơi những cánh phượng mềm thấp thoáng xa xôi. Ơi mùa hạ ơi, mùa của những sinh sôi tột cùng và khởi đầu những tàn héo- ơi những chu kỳ miệt mài rời rã.

Bao nhiêu buổi chiều mưa, nắng, gió âm u, rực rỡ đã đi qua đời ta, đã để lại những gì , đã còn lại gì trong ta???

Phan Quỳ