Mùa Hạ Ngậm Sữa - thơ Huy Uyên
Những giọt
nước mắt màu pha-lê
bỏ sót bên
đường khi quay lại
có thể em đừng
quay về
cửa mở
thiên-đường thời tuổi dại .
Nơi hai mắt
dỗi hờn tội nghiệp
ai đi một
mình và bóng đêm
mùa hạ rơi
vàng tưởng tiếc
bỏ lại xưa
trăm vạn lời nguyền .
Bữa tiệc cuối
ngày dang dỡ
ngồi quạnh
hiu cầm giữ tật-nguyền
chiều buông
trôi đâu đó
cắm sâu tim
người những nổi cuồng điên .
Em bây giờ
phấn son và điểm trang
rồi mai lấy
chồng xa ngái
tôi ngẫn-ngơ
sầu say tỉnh từng đêm
hửng hờ cầm
trên tay
trái tim em
quên bỏ lại .
Ký ức nhìn
quanh mê thiếp
có phải hôm
nay một ngày sầu
hai mươi
năm dài vĩnh biệt
chôn bên
người ký-ức qua mau .
Em khỏa
thân trong hai mắt buồn
chạnh lòng
chờ ai từng hơi thở
gặm nhấm
chút tình-yêu-mèo-hoang
cồn cào
trong ai nỗi nhớ .
Tôi
hoang-mê chạy quanh cầm đời thú
đêm về ngủ muộn nghĩa-trang
còn chi
khói hương bia mộ
đưa tay vội
hái mớ mê cuồng .
Che mặt người
đám khói sương
em,người
đàn bà đi qua đời tôi quá vội
mùa hạ ngậm
sữa sắc chiều vàng
bò dài thân
thể người
loang trần
bóng tối .
Nửa đêm mơ
hồ giọng hát
ngoài trời
hình như mưa .
Huy Uyên