Thơ Xướng Họa - Thy Lệ Trang, Như Thu,
Nguyễn Gia Khanh, Cao Bồi
Già, NS, Lý Đức Quỳnh,
Trần Như Tùng, Sông Thu, Kim Oanh, Phan Tự Trí,
Thanh
Hòa, Nhã My, Minh Thúy
VÀO YÊU
(Thể Dĩ Lục
Vi Thủ Hạ Cú)
Gió thổi sương mềm lất phất rơi
Phất phơ áo mỏng ngát xanh đời
Xanh tươi màu mắt em huyền diệu
Huyền ảo chân trời nắng nhẹ vơi
Nhẹ thả bài thơ khe khẽ thả
Khẽ trôi dòng nước lững lờ trôi
Lờ ngờ mới biết say là thế
Là đã yêu người... yêu quá thôi!
Thy lệ Trang
RAY RỨT NIỀM TÂY
Xin người quay bước kẻo mưa rơi
Mưa lạnh hồn ai mãi nhớ đời !
Nhớ buổi tương phùng thân ngại khó
Ngại lần giã biệt lệ đâu vơi
Đâu còn mơ dáng tâm nào tưởng
Nào có mong thuyền nước vẫn trôi
Vẫn khắc niềm tây sầu dạ tủi
Dạ hoài ray rứt cũng đành thôi !
Như Thu
LỬA LÒNG ĐÃ NHẠT
Ta về nhặt lấy mảnh tình rơi
Tình ngỡ trăm năm thắm mộng đời
Mộng cũ còn vương màu mắt biếc?
Mắt xưa có đọng sắc chiều vơi?
Chiều nghiêng tiễn bạn con thuyền tiễn
Thuyền lướt trôi dòng bóng nhạn trôi
Nhạn vắng thu tàn hương lửa lịm
Lửa lòng thôi cũng… nhạt nhòa thôi !
Nguyễn Gia Khanh
KÝ ỨC MỘT THỜI
Một thời mờ ảo tựa sương rơi
Sương gió bao năm
buốt lạnh đời
Lạnh lẽo xa rồi sao vấn vít
Vấn vương chi lắm chửa nguôi vơi
Nguôi ngoai từ
bấy, dưng bừng dậy
Bừng tỉnh nên giờ, cố nuốt trôi
Nuốt tính đa đoan, vùi dĩ vãng
Dĩ vui ngày mới, tìm quên …thôi!
CAO BỒI GIÀ
03-04-2017
XA RỒI
Thuyền đã xa rồi giọt lệ rơi
Lệ này thắm ướt cả đuờng đời
Đuờng mây ngăn cách nào ai biết
Ai kẻ xẻ chia để dạ vơi
Dạ đã hao mòn theo nước chảy
Nước còn lờ lửng thả dòng trôi
Duyên đã phai tàn nợ cũng thôi !
NS
THỎA
Đong đưa cánh võng giữa chiều rơi
Chiều nhẹ lâng lâng mộng khoáng đời
Khoáng lượn vô cùng mây lãng đãng
Bay với muôn trùng với nổi trôi
Nổi gió căng buồm lên gió đón
Gió ngàn lộng thỏa biển trời thôi !
Lý Đức Quỳnh
CÁ NGON
Món cá hôm nay ngon nhất rồi
Nhất duyên lạc thú tạo mong đời.
Mong từ cái thuở luôn thèm khát
Thèm đã bao năm chẳng thuận vơi.
Thuận đũa nạc thơm tìm gắp đẫy
Gắp đầu râu vểnh nuốt mau trôi.
Mau quờ cho được tim người nấu
Người có đôi tay quý quá thôi .
Trần Như Tùng
NGẬM NGÙI
Chầm chậm trong chiều, chiếc lá rơi
Lá như chẳng muốn biệt xa đời
Xa bè xa bạn trong vương vấn
Vương nghĩa vương tình mãi khó vơi
Khó thể thốt ra lời ngại nói
Ngại ngần níu kéo phút buông trôi
Buông đi số phận theo làn gió
Làn nước vô tình cuốn mãi thôi.
Sông Thu
CÕI MỘNG
Hè về phượng khóc giọt sầu rơi
Sầu trổi ve than tiễn bạn đời
Bạn mới còn đây đành bóng biệt?
Bóng vừa vẫn đó nỡ hồn vơi?
Hồn dâng thoảng ảnh mùi hương thoảng
Hương quyện
trôi miền chốn tịnh trôi
Tịnh độ người yên vui cõi mộng
Cõi trần thôi cố gượng mình thôi!
Kim Oanh
THÂN BÈO DẠT
Canh tàn lệ buốt lặng thầm rơi
Thầm nhớ ngày xưa những mảnh đời
Mảnh nghĩa giêng hai lo bữa đói
Bữa tình bảy tám sợ lần vơi
Lần sau tiếp bạn bao hồi nổi
Hồi trước theo bè mấy bận trôi
Bận khổ thân bèo thương một kiếp
Một trời dạt mãi ánh trăng thôi !
Phan Tự Trí
BÓNG CHIỀU
Thuỳ dương ngả bóng gọi chiều rơi
Chiều xuống âm thầm nắng nhạt vơi
Nhạt mối duyên tơ,cay đắng thả
Đắng niềm số phận,bẽ bàng trôi
Bàng hoàng từ bấy,nơi trần thế
Trần trụi tới nay,ở cõi đời
Cõi khổ dành cho người thử thách
Thử rồi thử nữa thử không thôi!
Thanh Hòa
NHỚ
Đã thấy hoa đào nhẹ cánh rơi
Cánh hồng phơn phớt đẹp hương đời
Hương yêu ngày ấy hương tình đượm
Tình cảm bi chừ cảm luyến vơi
Luyến tiếc nhìn trời mây lặng thả
Lặng lờ soi bóng nước buồn trôi
Buồn thương lại nhớ người năm cũ
Năm tháng đợi chờ ... vẫn thế thôi !
Nhã My
TRĂNG MÀU NHỚ
Đêm sâu lặng ngắm bóng Trăng rơi
Trăng tỏ bên song thấm buốt đời
Buốt giá con tim côi lạnh lẽo
Lạnh lùng đôi mắt mộng sầu vơi
Sầu theo cánh Nhạn bay thương nhớ
Thương mãi cung đàn vọng chậm trôi
Chậm xuống không gian ngàn tiếc nuối
Tiếc tình tan tác , cũng đành thôi
Minh Thúy