Thursday, December 17, 2015

Chùm Thơ Về Rừng - Châu Thạch


“Biển thì bị giặc Tàu lấn chiếm
Rừng thì ta phá nát từng ngày
Chẳng lẽ người cứ đứng khoanh tay
Cho đất nước giang sơn khánh kiệt.”
                                       Châu Thạch



QUỶ PHÁ RỪNG
             
Quỷ phá rừng xoạc hai chân đứng vững
Cưa trên tay rú tiếng lốc rợn người
-Ầm, cổ thụ gục đầu rơi xuống đất
Núi âm thầm róc rách khóc trong khe.

Tổ chim nhỏ rơi ra nằm lặng lẽ
Xác chim con dập nát dưới cành cây
Quỷ phá rừng gồng vạm vỡ đôi tay
Cưa lại rú cắt cây thành mấy khúc.

Máu cây chảy ra toàn màu trắng đục
Cả thân mình run rẩy nhánh than van
Gốc nằm yên lặng lẽ lệ hai hàng
Đau thân thể, từ nay đành ly biệt.

Loài bọ cứng đục lòng cây chết tiệt
Thấy bọ người cũng hoảng sợ khiếp kinh
Chúng nghênh ngang với quyền phép cùng mình
Lâm luật bỏ, thuốc trừ sâu chẳng chết.

Chúng đam mê phá rừng không mỏi mệt
Đất trường sơn dẫm nát dấu chân thù
Những đại ngàn thành biển chết âm u
Hồn cây cỏ nép mình con suối đỏ.

Đêm lặng xuống vệt trăng tròn mờ, tỏ
Rừng trống hoang muôn thú bỏ đi đâu!
Quỷ phá rừng đốt lửa suốt canh thâu
Nhe nanh vuốt xé rừng say nhiêng ngã.

TỜ CÁO TRẠNG                       

Tôi đi trên ghềnh cao
Nhìn những con suối chết
Dòng nước đọng thành từng vùng máu đỏ
Như đại ngàn ai đâm thủng con tim.

Tôi đi trên ghềnh cao
Nhìn những dòng suối chết
Rừng hai bên không còn thoi thóp thở
Lá phổi rừng đông đặc một mùi tro.

Và tôi nghĩ đến những thành phố khói
Những đồng bằng sa mạc hóa khô màu
Đến những mùa nước lũ cuốn về mau
Đến khí hậu đổi thay lượng oxy không điều
                                          hòa chu chuyển.

Rừng yêu tôi khi đời tôi bạo biến
Đeo ba lô lên núi đoạ thân người
Khi tôi buồn rừng có đóa hoa tươi
Khi tôi nhớ con chim rừng hót tặng.

Và tôi khóc thì rừng yên lặng
Để hồn tôi định lại những niềm vui
Để hồn tôi quên hết những ngậm ngùi
Khi ngắm cảnh, nghe tiếng rừng tịnh quá.

Nay trở lại nhìn rừng không còn lá
Suối ở đâu, con chim hót ở đâu?
Rừng tôi yêu đã thay sắc đổi màu
Cô gái đẹp nay trở thành bà lão.

Núi ngồi xỏm tấm thân tàn ảo não
Rừng thành than lổn ngổn những xương cây
Tôi đau thương mà viết lá thơ nầy
Tờ cáo trạng tội con người trên đất ./.

Châu Thạch