Tr ôi - thơ Phan Nam
Dòng nước vội đi đâu dưới
chân cầu
Để lời ru ứ đọng từ
thăm thẳm
Bỗng lắng lọng in những
dấu chân xưa
Con mắt người trôi vào
miền xa xăm
Thác ngược dòng hỗn độn
lẫn hư không
Đưa đẩy tình chưa rời
xa chốn cũ
Riêng bàn tay vẫn riêng
một bàn tay
Chưa dứt lời trôi khỏi
mối duyên gầy
Cánh chim nhỏ lạc bầy với
nỗi đau
Rẽ cánh sóng khẽ hoà
dòng nhân gian
Nâng niu chút bụi mờ chợt
vụt mất
Muốn phủi hồn trôi đến
tận trời sâu
Rơi giọt lệ khẽ lau những
bờ vui
Dòng cạn khô nhìn con
chữ rớt hoài
Bóng thi sĩ trơ trọi giữa
dòng đời
Vút niềm riêng gieo tạc
màu thời gian.
Phan Nam