Phố Buốt Mùa Đông - thơ Dũng Nghĩa
Vàng trời không nhuộm
chiều đông
Se cơn lạnh lẽo, rét chồng chéo nhau
Mây vương tránh gió đến mau
Chiều quên tiết cũ đi vào cơn mưa
Se cơn lạnh lẽo, rét chồng chéo nhau
Mây vương tránh gió đến mau
Chiều quên tiết cũ đi vào cơn mưa
Đỏng đảnh rơi hạt sương thưa
Thấy đông nhuộm cả khoảng chừa mới quen
Để mưa ướt mãi qua thềm
Bóng phố quặn xuống phía đêm tránh ngày
Bây giờ quên hết chóng chày
Cho thời gian rụng, hao gầy bám đeo
Nắng không còn chỗ bước theo
Dấu em vừa mất, phố đèo lạnh căm
Vài ngày phố tắm mưa dầm
Làm đau hạt bụi quầng thâm mắt đời
Mang về sợi nhớ em ơi !
giờ đây nắng thức phía trời xa xăm
Gởi hong chiếc áo mùa đông
Gom được chút ấm bên trong phận người
Rồi mai nắng đổ phố cười
Dáng em hết lạc phía trời anh thương
Bước nhẹ xõa tóc trời hương
Dấu in chiều ẩn , khác phương đón mời
Nhớ nhau giữa một cõi người
Thương nhau giữa một cõi đời lạnh đông
Nếu em có bước qua sông
Đừng đau thêm nữa bên trong câu lời
Nhớ nhung giảm bớt giọng cười
Không em, phố buốt tình người em ơi !
Dũng Nghĩa