Kontum Gọi Người - thơ Huy Uyên
Tình về Kontum mấy mùa phiêu dạt
những cánh đồng lúa nước vây quanh
giòng sông,bãi bồi và đồi cát
Ruộng mía ra hoa bên đám lau rừng
một thời nước mắt em theo bão lũ
Vạt ngô chìm trôi bên sông
thôi rồi Kontum vào mùa bão dữ .
Đâu đó hai người yêu nhau bên suối
thả tóc thề bay theo gió cao-nguyên
phố trải nắng rừng cao su mới
đội nón chờ ai mắt chao nghiêng .
Nhà-thờ-thu-xưa-vàng-lá đợi chờ
lung linh soi màu sắc gỗ
cầu treo nối nhịp cong mấy khúc bờ mi
để trên đồi hoang biền-biệt một người đứng nhớ .
Quán cà-phê Adam thả chiều về Kontum
phố lãng đãng giăng sầu theo người lãng đãng
gió từ Dakbla thổi lạnh vào hồn
nghe rung lay trên vòm cây thấp thoáng .
Về với đất bazan Kontum lộng gió
hoa dã-quỳ vàng rực osaka
những bầy voi vội qua sông lặng lẻ
lối về buôn làng còn xa .
Ơi em gái Bahnar đứng chi hoài bên suối
Kontum chiều thoáng gió biển hồ
Kon plong núi đồi ruộng rẫy
mây trên đồi chiều sáng bay bay .
Tình tôi theo em về Xóm Mới
Nắm tay quì dưới Chúa Tân-hương
người dương thế bao cảnh đời dâu bể
đã bao năm qua đây cổ-kính thánh-đường .
Về đây Kontum mời gọi
rừng xanh đất đỏ hiền hòa
bao năm rồi núi đồi quê mới
hỏi sao người đành bỏ đi xa .
Huy Uyên