Ngồi Bên Mộ Mẹ - thơ Lê Tây
Mẹ mất đã mấy năm rồi
Hôm nay con lại bồi hồi về đây
Mẹ ơi! Hãy ngủ thật say
Con ngồi con dựa gốc cây con chờ
Cứ cho là một giấc mơ
Còn hơn nghĩ Mẹ mịt mờ chân mây
Trời cao xin lại tháng ngày
Ôm chân Mẹ vòi củ khoai chợ làng
Hiểu ra thì đã muộn màng
Mười năm theo đuổi giàu sang xứ người
Giá như làm lalị cuộc đời
Con xin bỏ hết về nơi Mẹ chờ
Dẫu cho chui rúc bụi bờ
Thịt có thiếu hái măng lờ Mẹ ăn
Đêm đêm cạnh Mẹ con nằm
Nghe Mẹ kể chuyện Bà Chằn ông Tiên
Ngồi trên đỉnh núi Ngự Bình
Hai tay ôm gối triền miên khóc thầm
Huế mùa đông mưa lâm thâm
Lá thông nhọn hoắt như đâm vào lòng
Mẹ hiền (ơi!) tha thứ cho con
Bao năm Mẹ đã mỏi mòn chờ trông
Gió gào gió rú đồi thông
Gió đừng thổi nữa mà lòng con đau
Moscow 7/4/02
Lê Tây