Trách Oan Sài Gòn - th ơ Lê Tây
Sài Gòn ơi, đừng trách tôi nhé
Về những bài thơ tôi viết cho người
Những giận dỗi, những hờn ghen vô lối
Những đau buồn, những uất ức của đời tôi
Sài Gòn ôm những giòng kênh đen
Bụi và rác chẳng chút ưu phiền
Đã tiếp nhận những phận người lưu lạc
Những anh hùng và những kẻ điên
Dân Sài Gòn sống ngang tàng như gió
Chảy trong tim giòng máu Lục Vân Tiên
Trước cái ác mắt trừng trừng có lửa
Và quên mình trong nghĩa cử không tên
Sài Gòn những lời nói thẳng
Không vòng vo, trau chuốt lối quan quyền
Sài Gòn thích “cho” hơn là “bán”
Ở vĩa hè vẫn có những ông tiên
Người nhặt rác quên chuyện mình nhặt rác
Ngồi cùng bàn với tỷ phú đất đai
Quán bên đường chiều chiều “dô” mấy xị
Đời qua nhanh trút hết nợ trần ai
Đêm lộng lẫy với bao cô gái
Cô có tiền, cô nhặt ve chai
Mặc áo cánh, đôi tay trần, hở rốn
Tôi mê các cô, mơ mộng cả đêm dài
Về Sài Gòn tôi như con cá đẻ
Vượt cửa sông tìm đến ngọn nguồn
Thành phố chuyền cho tôi sức trẻ
Để vươn mình và để yêu thương
Tôi gởi Sài Gòn phần đời về cuối
Trời không thương vẫn số phận long đong
Thì đến chết chẳng một lời trách móc
Làm lục bình trôi thanh thản cùng sông
Sài Gòn 10/11/04
Lê Tây