Xa Quảng Trị - thơ Huy Uyên
Về Diên-sanh với em gái thật buồn
mỗi chiều bơ vơ trên đồi cát
để sầu lòng ai theo câu hát
tóc bay xuôi ngược ngã-ba-thôn .
Dặm đường dài theo phố chợ
nhà-thờ nằm im một mình
chắc em quên rồi ngày xưa lối nhỏ
thư gởi cho người từng khúc lặng im .
Con đường gió từng bay cùng lá
ngờ ai nhặt chép thành thơ
có phải em là biển cả
Mỹ-thũy xa kia ai mong chờ .
Có phải em từ phe-Tư
trải lòng ra đến trăm ngàn ngã
để phe-Nhất buồn tới bây giờ
tội nghiệp mối tình ai trao từ thuở .
Yêu người
chôn chặt hết rồi mà chưa nói
tơ vương trải lòng theo tiếng gọi
ngẫn ngơ nhớ hoài mình tôi .
Em bây giờ không là của tôi
mà là mây trời lang thang khắp nẽo
được mất rồi xa trôi
về cầm nụ hôn xưa mà níu kéo
xa người .
Buổi theo người về Bến-đá
ai một đời ngồi mãi bên cầu
vui buồn chi tình không bến đậu
soi bóng ai coi sông cạn tình sâu .
Ngược tình em lên Mai-đàn,Thượng-xá
rừng dài theo từng buổi mong chờ
tôi bạc tình em từ thuở
về lại đồi xưa lặng hái hoa-bơ-vơ .
Thôi trả tình em về với Cu-hoan
tiếp dài thêm đoạn sầu Trung-đơn,Hãi-quế
bao năm xa rồi Quảng-trị
Diên-sanh còn lại ký-ức buồn .
Huy Uyên