Phố Núi Vắng Em - thơ Huy Uyên
Xuống phố
ngang trời cùng núi
mùa quanh hàng cây sau mưa
lòng buồn bước vội
nhớ em nhiều ngẫn ngơ .
Em qua rừng đổ bạt ngàn
lá đời cầm níu chân em
đi về nụ hôn ba-mươi-tuổi
dấu trong mắt ai đi tìm .
Trên đồi
ngôi nhà cũng một mình
hoang liêu quạnh vắng
bơ vơ mối tình mật đắng
mưa mù trời
rồi tình em cũng lặng lẻ xa trôi .
Mai sương treo lãng đãng
em nói điều gì tôi có nghe
dành cả một đời đem tặng
cho người đi mãi không về .
Cám ơn phố núi vắng em
mây qua treo buồn trước ngõ
em còn ở nơi chốn cũ
sắt se hơi gió chạnh lòng .
Giọng người trên cao thì thầm quá đổi
mang chi ngàn dặm muộn phiền
người giờ đưa tay khẻ gọi
phố núi xa rồi xót đau niềm riêng .
Ven hồ những người tình
ly cà phê đen băng giá
trời chiều mù sương lặng im .
Ai ngồi hong tóc bên song
đồi chia từng giọt nắng
em ơi có nghe nổi lòng
tim đau những chiều không có nhau đầy cay đắng
nhớ mong .
Những rặng thông nép mình
mưa chia biển-Hồ hai ngã
quạnh hiu đi về tuổi gió
đường xưa vờ tìm dấu chân .
Bổng nhớ Đen với Hạ-vàng
dáng xưa xanh xao quá đổi
nhà dưới chân đồi ngũ đêm mờ tối
hai ta cầm tay
không nói
lặng thầm .
Mưa,mưa trôi màu xám
bên người phố-núi hoang mê
hạnh-phúc vây quanh
những con đường đỏ đèn và quán vắng
thôi biết khi nao quay về
ai đi rồi bỏ quên năm tháng
xa người .
Huy Uyên