Wednesday, July 17, 2013

Chiều Đà-nẵng - thơ Huy Uyên

Em đi như thế là hơn
tôi về chiêm bao giông bão
cô đơn người phút giây riêng lẻ
hoang mê em bò quanh ngực trần .

Quá khứ bao quanh em ngũ
thiếu nử giấc mơ no tròn
căng xe bầu vú
bước ai quay về chốn cũ
thôi còn gì buồn hơn .

Nghe lời cây ru lá
đam mê nơi trú ngụ
vấn vương một trời
thôi rồi còn chi mà nhớ .

Em thôi môi hồng mắt biếc
ngọt ngào trôi bơ vơ theo sông-bể đau thương
qua đi một giấc mơ tan
xa em bổng lòng tôi hoài tiếc .

Em một trời da diết
mắt lệ trào tuôn
hỏi em có buồn
chôn ký-ức sâu mà lòng nào biết .

Cầm lòng cho vàng võ lắm
lạnh nhiều theo khúc sông trôi
cây lá cũng buồn với trời Đà-nẳng
thôi rồi người đã xa tôi !

Em bơ vơ về với cuối trời
nói chi lời đau ly biệt
tình đã khép
khi chết bên người .

Còn gì để đợi chờ
xót xa tan cùng chiều
sầu xưa dâng lên vời vợi
tình người mấy nhánh dạt phiêu

Huy Uyên