Người Đi - thơ L.T. Đông Phương
Ta
biết người đi chiều lá rụng
Đất trời chưa từng như hôm nay
Gió mưa từ thuở thiên thu lại
Lụt lội đời ta người có hay
Đất trời chưa từng như hôm nay
Gió mưa từ thuở thiên thu lại
Lụt lội đời ta người có hay
Ta ước trời cho đôi cánh mỏng
Bay theo nhìn lại nét thân quen
Đứng đây như đứt đường gân mạch
Nhát chém người đâm đã thấu tim
Phải chi người đi đường sông nước
Ta
đứng bên bờ khóc chút duyên
Trút cạn cho vơi dòng lệ nóng
Làm đầy mực nước bến sông đêm
Trút cạn cho vơi dòng lệ nóng
Làm đầy mực nước bến sông đêm
Hay người có đi bằng đường bộ
Ta nguyện trời đừng phủ kín sương
Cất
bước xin người đừng ngó lại
Bởi ta hoá đá đứng bên đường
Bởi ta hoá đá đứng bên đường
Ta ước ngã tư đèn đỏ mãi
Khi người đi những chuyến xe đêm
Ta theo đứng ngóng trên hè phố
Ghi
dấu đời sau để kiếm tìm!
Hay người có đi bằng đường sắt
Ta vẫy khăn tay trắng một màu
Lăn bánh trong hồi còi nức nỡ
Hồn ta nát bấy dưới thân tàu
Ta ước người đi xe thổ mộ
Vó khua rất chậm mặt đường quen
Cho ta nấm níu từng giây phút
Ngựa xót dùm ta chợt hí rền
Người đi không một câu từ giã
Không để cho ta một dấu giầy
Rét mướt bốn mùa trăng lặn mãi
Trần gian tận thế kể từ đây!
Nhớ người đêm dõi bóng sao bay
Phải chi uống được nghìn chung rượu
Say khướt cho qua những tháng ngày…..
L.T.ĐÔNG PHƯƠNG