Người Một Lần Trong Tôi Dông Bão
- thơ Huy Uyên
Mùa hạ và những cơn mưa
Chiều dấu vội ánh đèn vàng vọt
Mưa cuối phố lặng buồn rất xưa
Ở ngã tư hình như bão rớt .
Mùa hè ắp đầy kỷ-niệm
Bao năm rồi kín giấc chiêm bao
Cuộc tình em trôi về biển
Lặng lẽ trong nhau nước qua cầu .
Từ em đi qua bước chân trần
Bên sông mưa buồn hiu-hắt
Hỏi em ngày về kịp không
Bến xưa và những giọt nước mắt .
Em lùa tóc bay đầy gió
Lặng im thả trôi
Phía mặt trời đi ng ủ
Rừng chiều màu đen buồn thiu .
Bên ngoài gió thay chiều
Nổi đau ùa về cùng khắp
Đám tang cho một tình-yêu
Ngọn đèn đã tắt .
Trần truồng bò quanh đây của rắn
Ngập đồng tím tối màu mưa
Mịt mờ sương trắng
Ngữa mặt nhìn trời !
Mưa,mưa chất lạnh vào hồn
Ngày em môi hồng má đỏ
Hai mắt màu có đuôi nụ hôn
Một mình chạy quanh bia mộ .
Ly rượu đầy mật đắng
Hoang mê tóc đã bạc phơ
Suốt đời đá ngậm
Hoang rêu đến bất ngờ .
Có phải ngày em bỏ đi
Bỏ lại nỗi buồn cuối phố
Cháy trong tim dông bão tình yêu
Người một đời trong tôi
hỏi em còn nhớ !!!
Huy Uyên