Những Ngày Đầu Tiên - thơ Phan Minh Châu
(viết cho con nhân ngày con lập gia đình vài ngày
sắp tới)
Những cánh phượng đang bắt đầu đâm nụ
Và mùa hè cho cái nắng hanh hao
Em bỏ lớp bỏ trường quên sách vở
Con cũng theo duyên mới sớm mai này
Ba hai tuổi con vẫn còn nhỏ lắm
Quên tháng ngày cơ cực sống vô tư
Trăm thứ chuyện đổ dồn lên vai mẹ
Riêng phần cha năm tháng đã hao gầy
Vui duyên mới có bao điều rất mới
Phận làm chồng mai mốt lại làm cha
Con cái sinh ra muôn vàn khó nhọc
Không thể cậy hoài như những tháng ngày xưa
Con phải biết gia đình là trên hết
Phải biết yêu thương phải tập dỗ dành
Vợ con đã quên đi thời con gái
Nguyện cùng con để gá nghĩa trăm năm
Bước lạ lẫm trong ngôi nhà mới mẻ
Bao âu lo với trăm nỗi phập phồng
Con phải biết thương yêu và trân trọng
Người vợ hiền bỏ bến để qua sông
Hạnh phúc dẫu mỏng manh và dể vở
Nhưng không sao nếu con biết giữ gìn
Biết nhuốm lệ biết Bùi ngùi thương cảm
Biết sẻ chia trăm thứ ngọt hay bùi
Cha dặn vậy bởi cha từng như vậy
Cha đã từng xót dạ với chua cay
Cha đã Trãi qua bao lần lầm lỗi
Bao lụy sầu và bao nỗi xót xa..
Hạnh phúc đó tưởng là điều đơn giản
Nhưng không đâu nó chẳng có tượng hình
Khi ta biết chia nhau ngày gian khổ
Thì đó là niềm hạnh phúc con ơi
PHAN
MINH CHÂU
Nha
Trang