Nỗi Buồn Hoang Phế - thơ Trương Thị Thanh Tâm
Một đời người biết dài hay ngắn
Đường ta đi nghe mòn mỏi bước chân
Bão đã qua còn nỗi buồn hoang phế
Nắng hạ theo về dội lửa tháng năm
Giấc mơ đến rồi đi trong mộng mị
Có nụ cười, nước mắt chảy vào thơ
Hạnh phúc niềm đau chợt đến ai ngờ
Con đường chông gai bao lần vấp ngã
Tình học trò hồn nhiên và rất lạ
Ánh mắt nhìn nhau còn chút ngây thơ
Thành phố đó người ra đi vội vã
Xa nhau rồi kỷ niệm cũng chơ vơ
Cây kết trái có chắc gì sẽ chín
Mưa mùa Đông che mất một vầng trăng
Trong vòng tay đâu còn nghe hơi ấm
Hồn phiêu du mê mãi chốn địa đàng
Cánh diều bay tìm về miền ký ức
Đêm sẽ dài trăn trở gối chăn rơi
Hãy ngủ yên chuyện ngày xưa...dĩ vãng
Một đời người cũng chỉ có thế thôi
Trương Thị Thanh Tâm
Mytho