Ngày Anh Đi - thơ Phan Minh Châu
Dẫu chưa biết cũng mong
Dẫu chưa từng... Cũng thích
Chút dư âm mùa đông
Chút hương thầm tịch mịch
Bảy mốt tuổi mà vẫn còn vòi vĩnh
Với nàng thơ bám suốt cuộc đời anh
Tháng năm nào? Lặn lội ở rừng , bưng
Một vùng đất lạ xa quanh năm nghèo con chữ
Anh đến Phú Yên miệt mài chưa đủ
Một chút tình đành gửi lại người xưa
Nắng tháng tư ôi cái nắng hiền hoà
Sao lại quật anh vào một ngày rất lạ
Căn bịnh cũ thầm dây mơ rể má
Đợi một ngày kết thúc cuộc đời anh
Bao kỷ niệm buồn vui thêm chút dỗ dành
Anh gởi lại nơi Tuy Hoà yêu dấu
Những câu thơ tài hoa chắc vẫn còn nung nấu
Trong tim những người thèm muốn được như anh
Phạm Ngọc Lư sao nghe quá mặn nồng
Rất gần gũi tình thân và rất tội
Bao người nhắc! những câu thơ viết vội
Gởi xuống mồ để vội tiễn đưa anh
Không riêng gì ở đất Phú yêu thương
Nơi những quán cà phê đêm chong đèn tới sáng
Để cửa suốt đợi anh về bầu bạn
Đợi anh về viết tiếp những câu thơ
Cả nước bạn bè như ngẫn như ngơ
Cứ mãi tiếc thương một người bạn tốt
Một người thơ đến và đi đột ngột
Một chỗ nằm cũng lạc dấu yêu thương
Thôi hôm nay anh đã chọn thiên đường
Chúng tôi chỉ biết đôi lời khấn nguyện
Anh nằm xuống có bao người đưa,tiễn?
Có bao người? Trong đó có tôi không...
PHAN
MINH CHÂU
Nha
Trang