Quê Bạn Quê
Tôi - th ơ Nguyễn Kinh
Bắc
*Tặng
Nguyễn Vô Cùng
"Người
có biết vùng quê tôi Quảng Trị
Địa danh
nào cũng lai láng tình thơ" (*)
Lời thơ xưa
bạn viết, đến bây giờ
Tôi vẫn nhớ,
với trọn niềm thương mến
Quê hương bạn,
một khung trời kỷ niệm
Có hẹn hò
đôi lứa bướm cùng hoa
Có tiếng
còi tàu vang những sân ga
Có cỏ may
đan kín thời thơ dại
Có những
thôn trang rộn mùa gặt hái
Có bến sông
xuân chở trọn nỗi niềm
Có những
đêm trăng rọi sáng bên thềm
Có bếp lửa
khi mùa đông rét đậm
Có những đồi
sim, những truông dài cát trắng
Có những
con đường ngập nắng ban trưa
Có những
mùa xuân rộn rã tuổi thơ
Gói bánh
chưng, bạn tìm tre khẳm lá
Tuổi thơ bạn
một thời êm ả quá
Rồi một
ngày cảnh ấy có còn đâu
Chiến tranh
về, quê bạn chất buồn đau
Bao tang
tóc giữa Mùa Hè Đỏ Lửa
Thạch Hãn,
Đông Hà, Gio Linh, Cam Lộ
Dãy Phố Buồn
Thiu, Đại Lộ Kinh Hoàng
Đã trở
thành chốn địa ngục trần gian
Cho cả nước
nghẹn ngào chan chứa lệ
Ta tái chiếm,
cờ vàng bay ngạo nghễ
Trên Cổ
Thành, nối lại những bờ vui
Sau những
chia ly, người lại gặp người...
Bạn diễm
phúc: có quê hương để nhớ
Tôi - một
người bất hạnh - thiếu quê hương
Mới lớn
lên, chưa cắp sách đến trường
Thì quê đã
bên kia bờ Bến Hải
Hai mươi
năm, quê vẫn còn xa ngái
Đến hôm nay
lại cách biệt muôn trùng
Đã bao lần
tôi tưởng tượng mông lung
Bởi chỉ biết
quê qua lời Mẹ kể
Xứ Kinh Bắc,
nguồn thi ca diễm lệ
Làng Đáp Cầu
nho nhỏ ở ven sông
Nguyệt Đức
Giang êm ả chảy xuôi giòng
Ghi chiến
tích của một thời phá Tống
Rồi kháng
chiến, cảnh vườn không nhà trống
Mắt Mẹ buồn
sau một chuyến hồi cư
Tôi lớn lên
trong lòng Mẹ nhân từ
Được ấp ủ bằng
câu ca Quan Họ
Đọc thơ bạn
bỗng dưng giòng lệ nhỏ
Như bao ngườì,
tôi cũng có niềm đau
Đến khi nao
tôi biết được Đáp Cầu ?
Nguyễn Kính Bắc
( * ) Thơ
Nguyễn Vô Cùng