Thursday, March 2, 2017

Thù Muôn Đời Muôn Kiếp Không Tan 
                                - thơ Thái Bá Tân








Lúc ấy, năm Năm Tám,
Chúng tôi, lũ học sinh,
Được trường cho nghỉ học
Cùng thầy đi biểu tình.
Biểu tình, hô khẩu hiệu
Đả đảo Diệm dã man
Giết người tù cộng sản.
Thù muôn đời không tan.
Ở nhà tù Phú Lợi,
Hơn năm nghìn tù nhân
Đã bị Diệm giết hại,
Bằng đầu độc thức ăn.
Chúng tôi hô, căm phẫn.
Đến cổ rát, giọng khàn.
Đã đảo Ngô Đình Diệm.
Thù muôn kiếp không tan.
*
Tháng Năm năm Bảy Bảy
Tôi đến nhà tù này.
Một khu nhà hoang vắng,
Xung quanh cỏ mọc dày.
Hỏi thì người ta nói:
Đó là chuyện tầm phào.
Không hề có chuyện ấy.
Không có thảm sát nào!
Rồi tôi đến Côn Đảo.
Ngẫu nhiên, trưởng đảo này
Cũng là tù cộng sản
Ở Phú Lợi trước đây.
Ông nói: Cái vụ ấy
Là do ta dựng nên.
Nhằm mục đích chống Diệm,
Bôi nhọ và tuyên truyền.
Đơn giản ngày hôm ấy
Mấy người ăn bánh mì
Kêu đau bụng, và họ
Được quản giáo đưa đi.
Sau thì mọi người biết,
Thành một vụ tày trời.
Vụ thảm sát Phú Lợi,
Giết hơn năm nghìn người…
*
Vậy là những ngày ấy,
Chúng tôi, lũ học sinh,
Đã uổng công bỏ học
Để tham gia biểu tình.
Khóc cho cái không có.
Căm thù cái hư vô.
Uổng những giọt nước mắt.
Uổng cổ họng rát khô.
Mãi sau này mới biết:
Cộng sản, cả Việt Nam,
Vì mục đích của họ,
Không gì không dám làm.
Giờ thì thêm điều nữa,
Thuộc về Tham Sân Si:
Người cộng sản hiện đại
Ăn không từ cái gì!
Thái Bá Tân