Thursday, March 30, 2017

Nhớ Mẹ - thơ Phan Minh An










Làng xưa xóm cũ quê nghèo
Bôn ba đời mẹ gieo neo trăm chiều
Vườn trầu xơ xác đìu hiu
Hoa cau rụng trắng ngõ chiều thiết tha
Nhớ xưa buổi mẹ vắng nhà
Con ngồi ôm gốc me già ngóng trông
Hàng dừa rũ bóng chờ mong
Đò chiều lẽ bạn bên dòng nước xanh
Lũ chim xao xác lìa cành
Hoàng hôn phủ bạc lên vành trăng non
Mẹ về ủ giấc ngủ con
Ươm tơ dệt mộng cho tròn tuổi thơ
Hắt hiu ngày tháng đợi chờ
Mái xưa giờ đã phủ mờ xác rêu
Quê nghèo thôn xóm buồn teo
Liêu xiêu dáng mẹ eo sèo gió đông
Mẹ từ chiếc lá xuôi dòng
Long đong phố chợ cho lòng khổ thêm
Đời là những chuyến tàu đêm
Hàng rong mẹ gánh qua thềm sân ga
Còi tàu thét xé thịt da
Hồn ngây thơ vẫn chỉ là thơ ngây
Hôm nay trông dáng mẹ gầy
Nhìn di ảnh mẹ đong đầy nhớ thương
Dầu ai trăng gió ngàn phương
Nghìn thu góp lại chỉ nhường ấy thôi
Đơn côi con bước trong đời
Bâng khuâng nhớ mẹ tơi bời lá thu
Triền khơi sương khói mịt mù
Ngoảnh về quê cũ ngục tù chưa vơi
Bôn ba trong chốn chợ đời
Bước chân phiêu lãng xa rồi mẹ yêu
Quê người ngày tháng buồn thiu
Nhớ về quê mẹ chín chiều quặn đau
Đầu xanh giờ đã trắng phau
Vẫn là con mẹ bạc màu gió sương
Ai đi vương vấn ngàn phương
Tôi đi mang chỉ tình thương mẹ hiền
Nắng vàng úa rụng ngoài hiên
Xuân xưa chẳng đến trên miền lãng du
Cánh diều theo gió vi vu
Hắt hiu thềm cũ, mịt mù bến xưa
Nén nhang lòng buổi giao thừa
Rưng rưng khấn mẹ sao vừa nhớ thương 
Con đi xây mộng ngàn phương
Bao lần lỗi hẹn, thiên đường mẹ xa
Sữa thơm một dãi ngân hà
Câu ca dao mẹ ru ta rộn ràng
Mẹ tôi giờ cỏi niết bàn
Trần gian mẹ đã ngút ngàn khổ đau
Đâu rồi khóm chuối vườn cau
Bàn tay mẹ đã úa nhàu sắc hương
Ngàn năm trong cỏi vô thường
Thiên thu chỉ một thiên đường mẹ thôi
Mẹ giờ thiên cổ xa xôi
Mây thu lãng đãng trên đồi dạ lan
Chim chiều lặng tiếng thở than
Bâng khuâng nhớ mẹ dâng tràn lệ rơi
Ngày sau góc biển chân trời
Tìm đâu nữa tiếng ơi hời ....mẹ ru.

   PHAN MINH AN
   CALIFORNIA (Sạn Jose)