Cuối Năm Về Đường 9(*) - thơ Huy Uyên
Đã lâu quay về chốn cũ
Em còn đưa anh vượt Bến Quan xưa
Lối lên Cùa trải dài thương nhớ
Thương biết bao em-con gái Đầu Mầu.
Bên cầu Dakrong nhà sàn Vân-Kiều
Chia tay La La kể từ dạo đó
Krong Klang nước chảy liêu xiêu
Rào Quán đổ chân đèo đầy nhớ .
Lô xô thoáng xanh màu núi
Thôi người rồi đã ở lại "đồi-thịt-băm"
Những nóc nhà Tà-rụt ôm sương khói
Mấy mươi năm xa xót dỗ lòng .
Suối một đời nước chảy lặng thinh
Em gái bản địu Akay đứng ngó
Bóng chiều sương mây màu chàm
Cây trên đồi tím trần thương nhớ .
Chiến-trường Tà-Cơn xưa ngủ muộn
Bên này Khe-Sanh đồi lá sương mờ
Lác đác quanh đây dăm hàng chợ Huyện
Sáng nay sầu em cỏng truông mây .
Hanh hao gió lùa đồi thông
Mặt hồ nằm im chao sóng
Người về ngã Tân-Liên,Tân-Long
Sông ngược dòng để tình ai cháy bỏng .
Ngợp bóng núi Sê-Pôn hùng-vĩ
Lính biệt-kích xưa còn ở lại Làng Vây
Cuối rừng vương những hàng mộ chí
Phơi cơn mưa dầm đi qua cuối ngày .
Lao-Bão mùa này gió Lào
Chuyến xe buồn chạy qua cửa khẩu
Sáng chiều tiếng người lao xao
Người một mình qua Viêng, Pakse' .
Em có sang sông về xóm cũ
Trong lòng đầy kỷ-niệm tháng ngày qua
Người một đời nhớ nhung Quảng-Trị
Mưa gió bao năm lạnh mãi đến giờ .
Đường 9 buồn treo giăng giấc mơ xưa...
Huy Uyên