Cơn Mưa Đời
Phôi Phai - thơ Trúc Thanh Tâm
Về ngang
trường đại học
Vời vợi mắt
buồn xưa
Tóc em dài
còn để
Lợp bờ vai,
nắng thưa!
Hàng cây
xanh kỷ niệm
Người cũ đã
xa trường
Mười năm,
anh trôi nổi
Mười năm,
em nhớ thương!
Con đường
dài hun hút
Quán cà phê
ngày nào
Cô bé mười
năm cũ
Giờ đã biết
yêu nhau!
Mười năm,
anh có lẽ
Hạnh phúc
cũng no lòng
Mười năm,
em biết khổ
Tình đầu
sông, cuối sông!
Xa nhau mười
năm đó
Những bão
giông cuộc đời
Những đam
mê, nông nổi
Nên tình là
gương soi!
Biết còn gì
để nói
Cho cuộc
tình đôi ta
Những ngày
xưa hờn dỗi
Những bây
giờ xót xa!
Mười năm
dài vô tận
Anh treo
hoài ước mơ
Mười năm,
em chờ đợi
Cùng nhau
chung chuyến đò!
Về ngang
trường đại học
Anh thấy buồn
hơn xưa
Mỗi người
đi mỗi ngã
Cuộc đời và
cơn mưa!
Ôi, mười
năm để nhớ
Hay mười
năm để quên
Làm người
đâu phải dễ
Dù rằng còn
con tim!
Hãy bay đi
nỗi nhớ
Trong phấn
son cuộc đời
Thương một
màu mắt cũ
Cơn mưa đời
phôi phai!
TRÚC THANH
TÂM
( Châu Đốc )