Khi Phượng Biết Buồn - th ơ Trúc Thanh Tâm
Anh bên
thềm kỷ niệm thoáng mưa bay
Thơ mộng
quá những ngày ôm sách vở
Trường lớp
cũ còn một thời để nhớ
Những
thân thương giờ cũng đã xa rồi
Khoảng
sân chung đàn bướm trắng rong chơi
Trăng
nguyên thủy của một thời ngây ngất
Trang
lưu bút như những cơn gió mát
Thổi
theo anh vào ngày tháng giang hồ
Anh yêu
đời và vẫn cứ làm thơ
Như thuở
chớm yêu tình len lén gọi
Ai cũng
có thời si mê, vụng dại
Tuổi học
trò nhen nhúm tập tành yêu
Nắng
lung linh, em thả tóc trong chiều
Anh
ngóng đợi để đêm về thao thức
Viết
pilot, nhớ thương màu mực tím
Mùa hạ về
rộn rã tiếng ve ngân
Yêu dấu
nào theo thời khắc bâng khuâng
Và một
lúc anh thấy mình mắc nợ
Và một
lúc hồn mình bỏ ngõ
Sợ xa
người nên hụt hẫng trong tim
Phượng
biết buồn thao thức tiếng mưa đêm
Khi hoa
nắng trải vàng đường hò hẹn
Nghe
trong gió còn chút hương lưu luyến
Biết hờn
ghen khi cảm nhận yêu người!
TRÚC
THANH TÂM
( Châu Đốc )