Níu Chân - Bút Nguyên Tử
Gà tre ngày bươi móc kiếm ăn, tối bay lên bụi tre ngủ. Có lần gà rừng
ghé qua, thấy hoàn cảnh liền rủ vào rừng. Gà tre ngần ngừ:
- Vào rừng rồi lấy gì mà ăn?
- Thì bươi móc kiếm ăn- Gà rừng bảo.
- Nhưng ở đây người ta còn cho ăn, sợ vào rừng rồi chết đói.
- Ở đây tiếng là cho ăn nhưng người ta cũng chỉ rải cho vài hạt thóc lép
cầm hơi nhớ bữa còn thì cũng phải bươi
móc cật lực, lại thêm gà nhiều, kiếm con dế con giun còn khó. Chi bằng vào rừng,
dẫu thiếu đói nhưng được tự do.
- Nhưng rồi tối ngủ đâu, sợ lạnh lắm!
- Ngủ trên ngọn cây rừng cũng như ở đây ngươi cũng chỉ ngủ trên ngọn tre
chứ có nhà cửa gì đâu.
- Nhưng sợ các loài khác ăn thịt.
- Sợ thì tránh, sợ loài khác ăn thịt còn tránh được chứ loài người ăn thịt
thì ngươi tránh vào đâu? Bọn gà rừng ta còn thoát được nanh vuốt cáo chồn chứ bọn gà tre ngươi liệu
có thoát cảnh xé phay của con người không? Ôi! Kề cận kẻ thù, nằm bên cái chết
mà không biết. Chỉ cần mạnh dạn cất cánh là
thoát vòng trói buộc, được tự do. Bay nào!
Gà tre nghe có lí định bay theo nhưng nghĩ đến bữa ăn, gì cũng phải nán
lại mà tranh ít hạt thóc lép dằn bụng cầm hơi cái đã, nên thôi.
Gà rừng thất vọng đập cánh bay đi.
3- 2016
Bút Nguyên Tử