nhật ký
4 pm, ngày 27 Tết
Anh Diêu điện thoại cho hay: “Hùng mới báo tin Tây đau nặng lắm. Gia đình đã đưa về làng…”
Quá ngỡ ngàng không nói nên lời. Mình vừa nói chuyện với anh Tây cách đây hai tuần sau khi nhờ anh Sâm
chuyển món quà nhỏ của mình và Diệp gởi. Giọng nói của anh Tây còn mạnh mẽ, đầy sắc khí. Hai anh em nhắc lại những kỷ niệm ngày xưa lúc còn ở Huế, những tình cảm thân thương của nhóm anh em Quảng Trị một thời gắn bó… Dù cách xa nhưng tình cảm ấy không bao giờ mất. Anh vẫn theo dõi biết được tình hình của gia đình mình bên này. Mình đọc trên Hương Nguyễn Hoàng những bài thơ của anh, một tâm hồn gắn bó với quê hương làng nước, mà tưởng như đang ở gần anh… Mong rằng chuyến về quê lần này bệnh tình anh thuyên giảm phần nào.
11 am, ngày 28 Tết
Lại nhận được điện thoại từ anh Diêu: “Hùng vừa cho biết Tây đã mất rồi, Lịch ơi. Có thông báo trên Hương Nguyễn Hoàng đó!”
Cảm giác hụt hẫng. Sao lại như vậy được?
10 am, sáng 30 Tết
Gọi anh Hùng đề nghị nên làm một cái gì đó cho anh Tây. Ước mong đám ma anh Tây có cả một rừng hoa nhiều sắc hương… Để làm gì? Không biết nữa! Nhưng mình muốn anh ra đi trong an bình và biết được có rất nhiều người thương mến anh. Anh Tây ơi, xa xôi quá em chẳng làm gì được…Thôi thì “lực bất tòng tâm!”
8:30 am, mồng 7 Tết
Thảo, Thịnh đi học. Định đi tập yoga nhưng rồi ở nhà một mình. Tuyết rơi từ 5 giờ sáng đến bây giờ. Pha ấm trà ra trước hiên nhà ngồi nhìn tuyết rơi và thấy mọi sự trong đời tan đi như tuyết. Đàn chim sẻ đang bay lượn dưới làn bông tuyết trước sân nhà… Nhớ anh Tây. Kỷ niệm xưa hiện về. Nhớ những buổi ăn trưa tại quán cơm sinh viên trên đường Lê Lợi, Huế. Anh em tụ tập ăn cùng bàn với nhau, vừa ăn vừa kể chuyện đủ thứ trên trời dưới đất… Những khuôn mặt thân quen một thời hiện về: Lê Tây, Nguyễn Thị Kim Thoa, Kim Hoa, Nguyễn Ngọc Hùng, Phan Ái Đông, Trịnh Thị Lan, Hoàng Triều, Lê Thị Thoại, Trần Phong Tý, Nguyễn Văn Hùng…
Anh Tây ơi, còn nhờ đêm anh NN Hùng dẫn em qua “tỵ nạn” tại phòng trọ xinh xắn trong Tòa Đaị Biểu Huế bên bờ sông Hương không? Hôm đó em uống say không dám về nhà sợ anh Triều biết. Anh đã pha bình trà cho em uống cho “giải” rượu và mấy anh em mình ngồi nhâm nhi nghe anh đọc thơ như cụ đồ xưa trong sách cũ. Bốn câu thơ anh đọc tặng em hôm đó là một kỷ niệm không bao giờ quên:
Bán dạ tam bôi tửu,
Bình minh sổ trản trà.
Mỗi nhật y như thử,
Lương y bất đáo gia.
Anh Tây ơi
Một mình
Trời lạnh
Tuyết rơi
Uống trà
Sao
Vị đắng
Anh Tây ơi
Tuyết vẫn còn rơi trước hiên nhà em
Bầy chim se sẻ đang bay lượn
Em thấy
Bóng dáng của anh qua làn tuyết trắng
Anh Lê Tây
Anh vẫn còn
Anh sẽ còn
Hiện hữu
Mãi mãi
Trong em.
Hoàng Lịch