Ở Lớp Luyện Thi
Giảng Bài Thơ "Đây Thôn Vĩ Dạ"
- thơ Lê Tây
Giảng Bài Thơ "Đây Thôn Vĩ Dạ"
- thơ Lê Tây
Tôi lấy đời tôi ra để giảng
Về nhà thơ nhớ bến sông trăng
Những cuộc tình lung linh hư ảo
Sao người ấy chẳng về cho kịp?
Để thuyền không chao đảo khói sương
Người ấy là ai vô tình thế?
Lá trúc che ngang nỗi đoạn trường!
Tim hóa ngọc trong thân tàn phế
Biển đau thương gầm réo bốn bề
Người không đến ở trong đời thực
Thì “giết người trong mộng” làm chi!
Thà như anh người ta không đến
Riêng tôi người đến rồi đi
Người không đến có bài thơ ấy
Người ra đi tôi còn lại gì?
Vẫn còn có một điều còn lại
Những đôi mắt ngấn nước chiều nay
Những đôi mắt của nhiều cô gái
Nghe thơ anh nén tiếng thở dài
Các em ơi, thôi đừng khóc nữa
Vì bài thơ đã biến thành trăng
Giọt nước mắt nên dành để lại
Các em còn khóc chuyện thế gian!
Sài gòn 2005
Lê Tây