Thursday, December 17, 2015

Nhớ - thơ Thế Lộc

Thế Lộc













Cái rét đầu đông đến khẽ khàng
Tâm tư bẽn ln động mùa sang
Mưa phùn lất phất vương bờ tóc
Sương lạnh hoàng hôn bóng nguyệt hàn

Cái bấc đầu đông se sắt da
Trăng treo đỉnh núi lạnh quan hà
Nhớ người gái út nhà hàng xóm
Len lén nhìn sang sợ mẹ la

Cái rét đầu đông nhớ mẹ già
Nhớ câu nhân nghĩa nhớ quê cha
Nhớ đồng lúa chín mùa đông ấy
Cha bỏ trần gian đi thật xa

Nhớ rét đầu đông rất lạnh lùng
Cha đi bỏ lại mối tình chung
Bỏ con sớm tối buồn hiu hắt
Buồn quá ... con theo nghiệp kiếm cung

Nhớ rét đông xưa nhớ rất nhiều
Nhớ người con gái đã thương yêu
Bao năm sương gió ngoài biên ải
Bằn bặt tin thư với những chiều

Nay rét đầu đông thấy quạnh hiu
Nhớ cha nhớ mẹ nhớ thương nhiều
Nhớ cô hàng xóm chung bờ dậu
Nay đã về đâu ghé bến yêu!...

17.12.2015 
THẾ LỘC