Tình Đầu - thơ Thư Khanh
(thân tặng cô Bích Thuần)
Thuở ấy… em vừa tròn mười sáu tuổi .
Tuổi chưa yêu và sắp sửa biết yêu.
Tan trường về vui với gió thu reo.
Mắt mơ mộng nhìn đâu đâu chẳng rõ.
Bỗng một hôm… tình cờ cơn mưa đổ
Lá thu bay… như gõ cửa trái tim.
Em vội vàng núp vội dưới hàng hiên
Kẻo mưa ướt làm dơ tà áo trắng.
Đôi tà áo trinh nguyên ngày không nắng
Đôi mắt buồn vời vợi nét ngây thơ.
Sài Gòn ơi! Cô bé tuổi học trò
Đứng bên hiên chờ mong cơn mưa tạnh!
Rồi… bất chợt em nhìn qua bên cạnh
Một chàng trai tuấn tú rất khôi ngô
Đang nhìn em… muốn nuốt chửng em cơ
Khiến em thẹn… muốn “Chui luôn xuống cống!”
Miệng cống rộng - bắt đầu mưa bong bóng.
Ảnh làm quen khẽ gợi chuyện Huế xưa
Giọng trọ trẹ… hớp hồn em từ đó.
Buồn cười thật (!) em lại mong mưa nữa
Mưa đừng thôi để mẹ có chờ cơm
Thì em sẽ nói dối mẹ dễ hơn
Để mẹ cha khỏi buồn “cô con gái”.
Để bố khỏi la: “Sao con về tối?
Sắp hư rồi! Bố sẽ đánh ba roi!”
Và trời như mưa cũng đã tạnh rồi,
Đành phải chia tay… hẹn mai gặp lại.
*
Chiều hôm sau rồi trăm lần chiều tới
Không chiều nào mà vắng bóng chung đôi.
Cô bé ngây thơ… mới biết yêu rồi
Lá me thu … rơi đầy trên mái tóc.
Bài thơ tình ngày nào cũng man mác.
Bởi người yêu là… Huế đấy em ơi !
Lý lịch anh hơn Bé bốn tuổi đời
Đang sắp sửa bước chân vào Đại Học.
Thời gian qua đi… chiến tranh tàn khốc.
Lệnh gọi động viên – ra khắp mọi nơi.
Em bàng hoàng như sét đánh bên tai
Tiễn anh đi… mong gì… ngày trở lại
Chia tay nhau nước mắt buồn vời vợi
Tối ngày xem báo - nghe radio.
Em dò từng tin chiến trận Đắc Tô,
Khe Sanh, Đồng
Soài, Bình Giả…
Mẹ cha nhìn em ngập ngừng bảo nhỏ:
“Bỏ đi con! Lấy lính mà làm chi
Mẹ gả con cho chàng khác… thiếu gì!”.
Em lắc đầu kèm theo dòng nước mắt!.
Không dám cãi mẹ - bởi mẹ là nhất
Bởi mẹ cha thương con khuyên thế thôi.
Nhưng mà em yêu anh quá mất rồi
Nên đợi chờ anh… mong mòn mong mỏi .
Em ngồi học lời thày nghe chẳng nổi
Đến một hôm tin sét đánh bất ngờ
Cô giám thị, tay
cầm một bao thơ
Miệng cô bảo: “Tin buồn! Em về gấp!”
***
Bước khỏi cửa quên chào thày chào lớp
Chị của anh đang đứng chờ em.
Em xỉu lăn không nói được nên lời .
Chị khẽ bảo: “Quan tài đưa về Huế
Để cho anh được ngủ yên nơi xứ Mẹ.
Ngắm dòng Hương Giang và Bến Ngự Bình
Nghe chuông chùa Thiên Mụ ngắm mây xanh
Áo tím Huế một thời chưa loạn lạc!”.
*
Em chưa tỉnh!… mơ màng như cánh hạc
Từ xa xăm Xứ Huế vút về Trời !
***
Ơi người yêu… tình tuy đã xa xôi,
Ngắm album… ngắm môi ai…
Sao đến nay…
Vẫn còn làm nên… gió bão…?!
THƯ KHANH
(Seattle 10-10-2015)