Xa Long Khánh - thơ Huy Uyên
Tình trao em Bảo-quang, Xuân-lộc
qua vườn sầu riêng em lại sầu chung
ngày chia tay ngã-ba-ông-Đồn em khóc
vây quanh anh cây lá xót xa lòng .
Ngồi "cà-phê-Thật" chiều trôi trên sông
em treo tim ai đứng nhìn cuối dốc
ở quán "Thúy-Kiều" má em hồng không
về Long-Khánh trên cầu ai thả tóc .
Ngờ gió qua thành xưa chở nhớ
vườn của ai hoa đỏ rụng hiên người
gắn nụ hôn trên môi từ buổi đó
trước chợ chiều em hỏi (về) chi đây .
Em đưa tôi xuôi Bà-Rịa, Vũng-Tàu
Xa Long-Khánh, xa người tôi quá nhớ
Kim-Sơn mùa này vườn đầy trái sa-pô
ngã ba Tân-phong tiển người đi bóng lẻ .
Tôi yêu em bằng trái tim của Chúa
đóng đinh tôi trên thập-tự mù lòa
vây quanh tôi
tràn lời phủ-dụ
dấu hiên người đắng lệ trời thu .
Long-Khánh mùa thu chín lá vàng
mênh mông đất, mây, trời yên-lặng
chạy theo em sầu mãi vây quanh
tình đất đỏ chôn sầu bao kỷ-niệm .
Trần gian xưa tôi và em mê thiếp
cầm trong tay nổi nhớ vô cùng
Long-Khánh chiều đi ai đang khóc
thu dỗ lòng về xa xót hơi sương .
Em rưng sầu trong hai mắt có đuôi
dấu kín tình chi mà không nói
vườn nhà ai em mãi đứng chờ
xa nhau sân người hiu buồn từ buổi
(tàu qua ga sao không dừng lại) ...
Huy Uyên