Hạ Buồn - thơ L.T. Đông Phương
Nhà ta ở cạnh đường quê vắng
Mùa hạ oi nồng ngọn gió nam
Có sợi tơ trời trong nắng sớm
Bay vờn theo áo trắng đi
ngang
Người đi bước nhẹ trưa trời nắng
Cỏ cháy đường làng muốn nở hoa
Ta ước hóa thân thành nón lá
Che người bóng mát chặng đường xa
Ta ước được như lòai bướm lạ
Chập chờn đậu xuống bờ vai
xinh
Có con chim nhỏ tàng cây phượng
Mừng đón người qua hát một mình
Người cứ đi qua ,ta đứng lại
Lòng ôm nặng quá khối tình si
Thơ ngây đôi má mồ hôi đổ
Người vẫn vô tình ,vẫn bước đi
Mùa hạ tàn theo hoa đỏ rụng
Đồng khô gốc rạ, cạn hồ ao
Đêm đêm con dế mồ côi khóc
Người bỏ ta đi đến chốn nào !
Người cứ đi xa, ta ở lại
Người theo ngọn sóng cõi phù sinh
Đời ta trơ bến sông mùa hạ
Gởi hết hồn theo những dấu chân !
Xưa thấy người đi trong nắng
hạ
Biết tình muôn kiếp vẫn còn vương
Đành lên núi thẳm tìm cây thuốc
Về dựa lều tranh xoa vết thương…
L.T. Đông Phương