Thơ Bằng Hữu - Lê Hoàng, Thu Vân, Hoàng Anh Vi
XAO XUYẾN
Đêm đêm tĩnh lặng đếm sao trời
Mắt em xao xuyến cuộn
hồn tôi
Một khúc du tình mây
thoáng gợn
Tha thiết lòng ta mãi
nhớ người.
Đêm tàn trăng lặn khuất
đầu non
Khắc khoải năm canh dạ
chết mòn
Đập vỡ gương xưa nào thấy
bóng
Mịt mờ rêu phủ dấu chân
thon
Lá xạc xào rơi tưởng bước
em
Gối lẽ chăn đơn , lạnh nỗi
niềm
Thoang thoáng hương thầm
ta cứ ngỡ
Tơ lòng giăng mắc lối
nào quen .
Gió buốt vào đông rít lạnh
lùng
Rèm xưa ngày ấy có chờ
mong ?
Nụ hôn phảng phất còn
hơi ấm
Ngọn nến lung linh gợi
nhớ thầm .
Lê
Hoàng
KHÔNG PHẢI LÀ GIẤC MƠ
Cứ ngỡ là
trong mơ
Anh về tư bao
giờ ?
Ánh đèn đêm thấp
thoáng
Ru giấc ngủ vật
vờ
Trong vòng tay
ấm áp
Mùi hương trên
đôi vai
Mưa rạt rào
trên mái
Chăn gối bừng
men say .
Bao mùa thu khắc
khoải
Đông lạnh đêm
thở dài
Xuân qua còn
vương mãi
Hạ về tình chưa
phai
Cơn mơ nào chợt
đến
Vật vã hồn triền
miên
Nụ hôn làm ngây
ngất
Mộng du tình dịu
êm
Anh lén vào cõi
thật
Say sưa mãnh trời
riêng
Đê mê và rạo rực
Tình trần lạc lối
tiên .
Lê Hoàng
Hận Sinh
Vì lẽ huyền vi lạc chốn
đây
Vần xoay nhật nguyệt
chuyển luân ngày
Chuyện đời điên đảo
tâm luôn tịnh
Thời vận thăng trầm
trí chẳng say
Họa phước tử sinh con tạo xếp
Đắng cay phiền lụy
thế nhân bày
Luân hồi, nghiệp
báo tu thân sống
Đạo lý, nghĩa tình
mệnh số thay .
Hoàng & Anh Vi
Đêm Mộng
Mây trải giăng
giăng phủ mọi miền
Sợi buồn se sắt lạnh
hồn em
Lắt lay bờ cỏ đong
đưa nhẹ
Chênh chếch trăng
tà hiu hắt đêm
Rả rích côn trùng
rên ngạch cửa
Ru hồn cô phụ khóc
bên thềm
Tiếng lòng khắc
khoải mòn nhung nhớ
Giục giã tàn canh
nợ chút duyên .
Thu Vân
Hoàng Hôn
Mây phủ mịt mờ ngọn núi phai
Sương
giăng thấp thoáng đỉnh lâu đài
Mơn man
bóng nguyệt ru cành liễu
Vàng võ
xuân tàn tiễn cánh mai
Sông nước hữu tình
lơ lững chảy
Nắng mưa
nhuần thấm , thấm trần ai
Giao duyên
trăng gió hòa âm điệu
Mặc khách
thi nhân lỡ bước hài
Hoàng&Anh Vi
CẢNH ĐỜI
Vui sướng
chi đâu sống hưởng nhàn?
Màn trời
chiếu đất chịu lầm than
Đói ăn-
bụng rã căn lều trống
Khát uống-
họng khô góc chợ tàn
Bão tố
giăng trời cây cối ngã
Phong ba
kín đất cửa nhà tan
Gây chi
oan nghiệt bao ngưòi khổ
Để cảnh
đau thương mãi ngập tràn .
Thu
Vân